"Không thể nào!"
Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì nhảy cao ba mét, cảm thấy ảo tưởng đẹp đẽ của mình đột nhiên tan vỡ.
“Sao tôi có thể thần hồn giao hòa với một lão già mấy ngàn tuổi được. Trong trí nhớ mơ hồ của tôi rõ ràng là một phụ nữ xinh đẹp."
"Tôi thấy ông thèm phụ nữ đến điên rồi."
Lâm Phong cười nhạo một tiếng, muốn tiếp tục nói gì đó nhưng sau đó lại nghĩ tới lúc ấy mình và nhị sư tỷ hấp tinh trong nhà tuyết, cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì nên không nói nữa.
"Diệp Thiên Tâm, phụ nữ thì có gì tốt? Hai người chúng ta cầm kiếm đi thiên nhai còn chưa đủ à?" Lúc này, Trần Sơn ở bên cạnh có chút không cam lòng nói.
Diệp Thiên Tâm nhìn thoáng qua Trần Sơn, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt của Phong Linh.
Khi bốn mắt nhìn nhau, bất thình lình rùng mình một cái!
Đến bây giờ, điều đó vẫn khiến lão ta có chút bối rối...
Mặc dù Diệp Thiên Tâm đã gần năm mươi tuổi nhưng cũng có thể coi là một người phong lưu phóng khoáng. Hai mươi năm trước, từ khi vợ chết thì chưa từng tiếp xúc với một người phụ nữ nào.
Làm sao có thể dính với một lão già cả ngày?
"Ôi! Chú Trần, nếu ông là một em gái xinh đẹp thì tốt rồi." Diệp Thiên Tâm thở dài.
"Hừ! Diệp Thiên Tâm, tôi coi ông là tri kỷ, không ngờ ông cũng là một kẻ thô tục."
Trần Sơn hừ lạnh một tiếng rồi lập tức khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu đi, không nhìn Diệp Thiên Tâm nữa.
"Nói nhẹ nhàng thật đấy, ông cũng thành thân hai lần, cưới hai bà vợ, sinh mấy đứa con rồi. Còn tôi vẫn là một người cô đơn." Diệp Thiên Tâm tức giận nói.
Không nói chuyện này còn đỡ, vừa nói, sắc mặt Trần Sơn lập tức biến thành màu gan heo, giận giữ nói: "Mặc kệ ông!"
"Tôi cũng lười để ý đến ông." Diệp Thiên Tâm hừ lạnh một tiếng.
Khi nhìn thấy cảnh này, Lâm Phong và Nhị sư tỷ bèn nhìn nhau cười, không hiểu sao lại cảm thấy hai người họ có chút vui vẻ!
Thuyền nhỏ hữu nghị đúng là nói lật là lật.
....
Không lâu sau đó, đoàn người trở lại Đại Hạ và tìm được một quán trọ ở một thị trấn nhỏ nơi biên giới tên là "Nam Vân".
Chuyến đi tới bí cảnh Tây Hải có thể coi là một hành trình mệt mỏi.
Cho nên mấy người đều hơi mệt, dự định nghỉ ngơi một đêm ở đây, sáng sớm ngày mai lại xuất phát tiến về Côn Luân!
Đêm khuya.
Lâm Phong ngồi trên ghế, bắt đầu kiểm tra thu hoạch lần này.
Có khoảng 1,3 triệu viên linh thạch hạ phẩm, khoảng 70.000 linh thạch trung phẩm.
Khoảng hai ngàn năm trăm viên nội đan yêu thú các loại, trong đó có hai viên nội đan yêu thú cấp sáu, mười tám viên nội đan yêu thú cấp năm....
Linh thảo, linh dược các loại thì ước chừng hơn bảy trăm cây, trong đó quý nhất không thể nghi ngờ chính là cỏ Linh Hư, nguyên liệu chính để luyện chế Phá Hư Đan và Sâm Tụ Hồn đại sư huynh vừa mới cho.
Ngoài ra còn có mười một quả cầu năng lượng dùng để biến đổi Hammurabi và ba trái tim Ám Duệ Thần Tộc...
"Bỗng nhiên có thêm nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, đúng là có chút khiến người ta bất ngờ."
"Chỉ đáng tiếc tình huống lúc ấy khẩn cấp, còn rất nhiều nội đan yêu thú chưa kịp lấy..." Lâm Phong lẩm bẩm.
Đúng lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài gõ vang.
"Tiểu sư đệ nghỉ ngơi chưa?”
“Chưa!”
"Két ~"
Nhị sư tỷ mặc bộ váy ngủ dài màu hồng phấn đẩy cửa từ bên ngoài đi vào.
Hình như nhị sư tỷ vừa mới tắm rửa, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt sáng như sao trời...
Khi bước đi, làn da trắng nõn làm lóa mắt người ta, đồng thời mang theo mùi hương xử nữ nồng nàn, thấm vào ruột gan...
“Đã muộn thế này sao cậu vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Nhị sư tỷ tự nhiên hào phóng ngồi bên cạnh Lâm Phong, cô ta vén tóc ra sau, nhẹ giọng hỏi.
"Tôi đang kiểm tra chiến lợi phẩm một chút."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất