"Cây Sâm Tụ Hồn này là do sư phụ xông một cấm địa Thần tộc và đánh cắp nó cho cậu..." Đại sư huynh mỉm cười nói.
Lâm Phong cầm Sâm Tụ Hồn, cảm giác trong lòng anh thật khó hiểu.
Trong lòng anh có một cảm giác chán nản khó giải tỏa...
"Tiểu sư đệ, cậu là linh thể trời sinh duy nhất trong vạn cổ..."
"Cho nên trên con đường cậu muốn đi, chúng tôi không thể chỉ dẫn gì cho cậu."
"Tôi chưa từng nghe thấy Nguyên Anh tôi thể chín lần. Tôi và sư phụ nhất trí kết luận, Xuất Khiếu Cảnh của cậu nhất định không giống người bình thường, nếu không thì đã không cần Thần Hồn Đan mới có thể đột phá..."
Đại sư huynh dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: " "Tiếp theo, cậu có thể mang linh dược đã tìm được đến Côn Luân một chuyến và mượn Cửu Vũ đỉnh của nhà họ Khương để luyện chế Thần Hồn Đan thì hiệu quả sẽ tốt hơn!"
"Sau khi đột phá đột phá Xuất Khiếu Cảnh thì đến Thập Vạn Đại Sơn và mở ngôi mộ sư phụ để lại cho cậu, có lẽ bên trong sẽ có một vài thứ mà cậu muốn biết..."
"Nhanh lên, có lẽ thiên địa này sẽ không yên bình lâu nữa đâu."
“Khi người chơi cờ già đi, có lẽ hạo kiếp thượng cổ sẽ giáng lâm lần nữa."
"Hết thảy đều vì thành tiên nhưng trên thế giới này, từ xưa đến nay chưa từng có tiên..."
Ánh mắt đại sư huynh phức tạp, có cảm giác thất vọng mất mát.
Mà mấy lời nói của đại sư huynh cũng làm cho Lâm Phong vô cùng chấn động.
Lão già chưa từng nói cho hắn biết những chuyện này.
Sở dĩ lần này đại sư huynh nhắc đến, có lẽ vì thực lực của mình đã mạnh lên...
"Đại sư huynh, người đánh cờ là ai? Anh và sư phụ có phải người đánh cờ không?" Lúc này, Khương Ngôn Khê bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
"Sư phụ thì phải, tôi thì không." Lý Trường Dạ lắc đầu.
Anh ta vừa dứt lời, con ngươi những người ở đây co rụt lại, trong lòng như dời sông lấp biển.
Với thực lực kinh khủng như vậy của đại sư huynh mà cũng không thể được coi là người đánh cờ?
"Được rồi! Thời gian có hạn, không cần nói nhiều nữa, để tôi đưa mọi người ra ngoài!"
"Tiểu sư đệ, nhớ kỹ, đi Côn Luân mượn Cửu Vũ đỉnh của nhà họ Khương để luyện Thần Hồn Đan!"
Lý Trường Dạ nói xong thì vung tay lên, đưa đám người Lâm Phong ra khỏi bí cảnh Tây Hải.
.......
Từ xưa đến nay, Côn Luân được mệnh danh là ngọn núi của các vị thần.
Người ta nói rằng nơi này là nguồn gốc của Đại Hạ và vô số thần thoại lưu truyền đều liên quan đến dãy núi Côn Lôn.
Mà một số sách cổ có ghi lại, đã từng có cường giả siêu cấp độ kiếp phi thăng, hóa thành tiên tại Côn Luân.
Đương nhiên, đây đều là truyền thuyết, không thể chứng thực, cũng không ai có thể khẳng định.
Vào lúc này, sau khi đoàn người Lâm Phong ra khỏi bí cảnh Tây Hải, bọn họ định tìm một thị trấn nhỏ nơi biên giới để nghỉ ngơi một đêm trước khi lên đường đến dãy núi Côn Lôn...
"Đại ca, trước khi hôn mê, tôi có một cảm giác rất kỳ quái, giống như đang thần hồn giao hoà với người khác vậy."
Diệp Thiên Tâm do dự rất lâu, cuối cùng hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Hình ảnh Phong Linh hiện lên trong đầu, lão ta thầm nghĩ, mỗi khi mình nhìn thấy Phong Linh cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ mình và…
Diệp Thiên Tâm cười ha ha.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất