Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Lâm Phong (FULL)

 

 Nhưng cô ta không dám dừng lại mà tốc độ càng nhanh hơn.  

 

Quá kinh khủng!  

 

Thật quá kinh khủng!  

 

Cô ta không thể ngờ sau lưng Lâm Phong lại có cường giả như thế bảo vệ.  

 

......  

 

Bên trong bí cảnh, bầu không khí rất yên tĩnh.  

 

Từ khi người đàn ông áo xanh đến, không gian hỗn loạn xung quanh bỗng tĩnh trở lại một cách kỳ dị....  

 

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại kính nể nhìn người đàn ông áo xanh, trong lòng tự hỏi lai lịch của người này...  

 

"Đại sư huynh!"  

 

Khương Ngôn Khê vui vẻ chạy tới, rất tự nhiên khoác cánh tay người đàn ông áo xanh.  

 

"Cũng không tệ lắm, đã đột phá đến Xuất Khiếu Cảnh!"  

 

Lý Trường Dạ cưng chiều xoa đầu Khương Ngôn Khê.  

 

"(#^.^#)"  

 

Khóe miệng Khương Ngôn Khê cong lên, mỉm cười.  

 

Ở trước mặt người ngoài, nhị sư tỷ là người đẹp băng giá, trước mặt đại sư huynh lại giống như một cô bé hồn nhiên ngây thơ.  

 

"Hoá ra là đại sư huynh."  

 

"Đại sư huynh thật mạnh!"  

 

Hai người Diệp Thiên Tâm và Trần Sơn kêu lên.  

 

Lâm Phong nhìn đại sư huynh, im lặng không nói gì.  

 

Đây là lần đầu tiên anh gặp đại sư huynh, không thể không nói, đại sư huynh quả thật rất đẹp trai, chỉ kém anh một chút thôi...  

 

Đồng thời thực lực cũng sâu không thể lường, hoàn toàn không nhìn thấy đáy.  

 

"Tiểu sư đệ, sự trưởng thành của cậu thật sự đã vượt quá sự mong đợi của tôi.”  

 

Lúc này, Lý Trường Dạ dời mắt về phía Lâm Phong và mỉm cười.  

 

"Đáng tiếc có vẻ như vẫn chưa đủ..."  

 

Anh ta vừa dứt lời, Lâm Phong lại thành thật nói: “Nếu vừa rồi anh không xuất hiện, tôi tuyệt đối có thể giết chết cô ta..."  

 

"Tôi tin cậu. Cậu là người được sư phụ nhìn trúng, linh thể trời sinh có khả năng vô hạn." Lý Trường Dạ khẽ gật đầu.  

 

"Nhưng Lăng Vân Các là một quân cờ quan trọng, cho nên cô ta vẫn chưa thể chết..."  

 

"Quân cờ? Anh có ý gì?"  

 

"Lấy thiên địa làm thế cuộc, lấy chúng sinh làm quân cờ... Người âm thầm đánh cờ sắp già đi, cuối cùng quân cờ trên mặt bàn rồi sẽ trở thành người đánh cờ."  

 

"Không ai có thể đoán trước được tương lai. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức, rèn luyện tiến lên..."  

 

Lý Trường Dạ nói hai câu này đầy ẩn ý.  

 

Nghe đến lời này,   

 

Lâm Phong nghe vậy khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút nhưng lại nghĩ mãi không ra.  

 

Anh rất ghét người khác chơi trò bí hiểm với mình.  

 

Nhưng anh biết dù mình có hỏi thì đại sư huynh cũng không nói thêm gì...  

 

"Cái này là cho cậu.”  

 

Lúc này, Lý Trường Dạ bỗng nhiên lấy ra một cây linh dược tản ra ánh xanh nhạt…  

 

Linh dược cao ước chừng ba mươi centimét, có tứ chi dài nhỏ, ngũ quan mơ hồ, quả thực giống như một đứa bé.  

 

"Cái này.. Là Sâm Tụ Hồn!"  

eyJpdiI6ImN5bmlMUjBad2dmQXNMRHYxT29qV1E9PSIsInZhbHVlIjoiR0o0dnZTWmhwaFh0dk1LVnpoZElzMDl3QmJxVUZac2VQaFBYZVJCK1RYRHZOblFWcTNiMzdQRHI2cVR6MktqSSIsIm1hYyI6IjY1YzZlMzE1NzlmYzk0NTM2NjBjNjFlOWM3OWJmYmU3YWUyMWE1YjgyYzVmODI1ZjY4YzRkNzA1NzJkODM5M2QifQ==
eyJpdiI6ImFXem51bzBBQ284XC9lcUh1aU1oSFVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlVLTlFMK0NZZGNtd0I4TW8xUWhzQVNnOTQrcGQ0SkpUUE0zVGxhbnA2U0d0eUhzZ1VNSjYzY3JmcitIWkNEaTBHS3NWVzRKbHNMXC9IamNUSmVvOUltQ3JOWHhJQTcxcGhMVXVKQXlqN0RPajBNdVJCY2dySEVcLys1R05qd2drZjdOeWpUem1RXC9rXC85UWFBU2c4U1h0amZHcW8xSkE5UkpBd2FiVlJBZGFaK1k9IiwibWFjIjoiYTExMDlhOWFlNTAxMWM5MzA3OGI3Njk2OGU3ZTVjMjUzYzFjMTdiNTUzNmNlNjI4NzliMmE0MjhlY2M3YTQ3NiJ9

"Tiểu Minh thôi diễn sai, thật ra trong bí cảnh Tây Hải không có Sâm Tụ Hồn." 

Ads
';
Advertisement