Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Hứa Yên Miểu (FULL)

[Vị lão tổ tông nhà này ban đầu chỉ là một kẻ phóng đãng bất kham, được nuông chiều đến hư hỏng! Phải trải qua một biến cố khó nói nên lời mới quyết tâm phấn đấu, cuối cùng trở thành một đời văn tông hả?]
[Biến cố gì mà hiệu nghiệm thế nhỉ? Chắc không phải thảm cảnh diệt môn chứ… Chết tiệt! Quả nhiên thảm thiết thật!]
Vị quan họ Phùng sững người.
Diệt môn?
Không có mà, nhà bọn họ khi nào thì…
[Tội lỗi thay! Thứ gì không chơi, lại đi chơi ngũ thạch tán! Bị báo ứng rồi chứ gì.]
[Sau khi dùng ngũ thạch tán, thân thể nóng bừng, cởi hết quần áo, vốn đã đuổi hết hạ nhân trong nhà đi rồi, nào ngờ đúng lúc có khách đến, đầu óc lại bị ngũ thạch tán làm cho mê man, lơ mơ ra mở cửa, ôi thôi, cả người bị nhìn thấy hết.]
Các quan khác: “…”
Ồ, thì ra là kiểu “thảm thiết” này.
Vậy thì đúng là thảm thiết thật.
[*Xã hội c.h.ế.t rồi.]*xấu hổ
[Người đến là họ hàng trong nhà, nào là nhị đại gia, tam đại nương, thất đại cô, bát đại di, cả đám anh em họ hàng xa gần đều có mặt… À! Thì ra là nghe nói hắn được thế tập, đặc biệt đến chúc mừng.]
[Ha ha ha ha ha ha!]
[Ra là vậy, ha ha ha ha ha ha ha ha! Cũng may là chỉ có người nhà nhìn thấy, nếu không đã sớm truyền khắp châu phủ, sau này dù là chính sử hay dã sử, đều có thể ghi chép lại, ha ha ha ha ha ha ha ha!]
Tiếng cười vừa vang dội vừa không chút nể nang.
Vị quan họ Phùng bị cười đến nghiến răng ken két, nhưng cũng không dám làm quá to tiếng, chỉ có thể ấm ức mà nghiến răng.
—— Hứa Yên Miểu! Ngươi làm người đi!
Hứa Yên Miểu nào có làm người.
Hắn tiếp tục lướt xuống: [Thảo nào sử sách ghi lại ba năm đó hắn không ra khỏi cửa, nhưng sử sách lại viết là hắn bỗng nhiên giác ngộ, buồn cười c.h.ế.t mất, ai mà ngờ được là để cai ngũ thạch tán chứ. Vậy thì khó trách, bài học thảm thiết và con chim bị mất vẫn còn sờ sờ ra đó.]
[—— Mặc dù thứ như ngũ thạch tán này, hắn cũng không có khả năng cai được hoàn toàn.]
[Ruột gan đều hối hận, mấy lần nói với người nhà, lúc trước không nên đụng vào thứ này.]
[Sau đó còn thu dọn hành lý chạy đến châu phủ khác cầu học, học xong lại bắt đầu du học, du học xong, cắn răng nói mình đang viết sách lập thuyết, không gặp khách khứa…]
Một vị biên tu nhớ ra điều gì, bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Làm Hứa Yên Miểu cũng phải nhìn sang: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vị biên tu kia vẫn giữ vẻ mặt đau khổ, không ngừng nói: “Nhớ ra trước khi ra khỏi nhà, vườn rau nhỏ nhà ta vẫn chưa được tưới nước, không biết phu nhân có đi xem qua không.”
Hứa Yên Miểu nghe xong, liền hiến kế: “Ngài xin nghỉ một lát? Hoặc mượn phu xe của vị đồng liêu nào đó, để phu xe đến nhà ngài nhắn một tiếng?”
Vị biên tu kia như vô cùng mừng rỡ: “Hứa lang quả là có diệu kế!”
Rồi liền kéo tay một vị đồng liêu thân thiết sang một bên, như thể thật sự đi mượn phu xe.
Thực ra…
Đồng liêu nhỏ giọng: “Huynh thật sự quên tưới nước à?”
Vị biên tu kia cười gượng một tiếng: “Không phải…” rồi ngay sau đó, lại đeo lên vẻ mặt đau khổ: “Quyển sách đầu tiên của Phùng Văn Tông ngươi quên rồi sao! Là quyển đó! Quyển đó đó!”
Đồng liêu chợt nhận ra điều gì, sắc mặt cũng lập tức đau khổ: “Quyển sách gây nên cơn sốt, văn chương cao quý khó ai bì kịp…”
Vị biên tu che miệng, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi và run rẩy: “Bạch nguyệt quang của ta hu hu…”
—— Hắn ta cũng đã học được cách dùng từ trong tiếng lòng của Hứa Yên Miểu rồi.
Không ít người có mặt cũng chợt hiểu ra, nhất thời trợn tròn mắt, bị kích thích đến suýt ngất xỉu.
Quyển sách đó cũng là bạch nguyệt quang của bọn họ!
“Hoài trì ngũ cú” đã nói hết bao nhiêu lãng mạn của văn nhân!
Kế thừa tư tưởng của Khổng Mạnh, kết cấu gần với nhạc phủ, lại có bao nhiêu văn nhân tranh nhau bắt chước!
Nhất thời nổi tiếng khắp chốn, dẫn đầu xu hướng trăm năm.
Đương nhiên, sách vẫn là bạch nguyệt quang của bọn họ, điểm khiến bọn họ sụp đổ là… Bọn họ từ nhỏ được học là “Văn tông Phùng Thanh Việt, Cao Dương giai thiếu niên, nhất triêu đốn ngộ, bước vào văn đàn, hậu tích bạc phát, tam thập niên ma nhất kiếm”!

Ads
';
Advertisement