Đây là thứ gì!
Tổ tông nhà ta không phải được người ta gọi là “ngọc đẹp nhà họ Kiều” sao! Sao lại là thứ này!
— Quá mức khiếp sợ, ngay cả tổ tông cũng không còn tôn kính nữa.
[Còn có vị Trung thư Xá nhân kia, xắn tay áo lên tiếp ứng, nói năng hùng hồn, bôi nhọ Kiều đại học sĩ. Kết quả người ta đại học sĩ lẳng lặng nhìn hắn, chờ hắn dừng lại giữa chừng liền thở dài một tiếng: “Ta thật sự rất muốn kết giao với Xá nhân, nhưng đã không thể đứng cùng một phe với ngươi, ta chỉ có thể làm người vô tâm, hết lần này đến lần khác làm tổn thương ngươi.”]
[Trung thư Xá nhân lập tức cúi đầu, che mặt lui về phía sau.]
[– Xấu hổ.]
Thái tử Thiện sự hai mắt vô hồn, ngây ngốc nhìn hư không.
Hắn đã hiểu.
Khoảnh khắc này… tuy rằng có chút bất kính, nhưng hắn thật sự đồng cảm với những đối thủ chính trị của tổ tông hắn.
Ánh mắt liếc thấy có sử quan đang vội vàng ghi chép, Thái tử Thiện sự chấn động toàn thân, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Đừng… đừng a–”
Vị sử quan kia dường như nhận ra ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, im lặng một lát sau, gật đầu với hắn.
Thái tử Thiện sự lập tức mừng rỡ.
Sau đó, sử quan vô tình xoay người, dùng lưng che khuất tầm mắt của hắn, tiếp tục vội vàng ghi chép.
Thái tử Thiện sự: “…”
Danh tiếng trăm năm của Kiều gia ta…
Bên cạnh cũng có người nhỏ giọng than thở: “Danh dự của tổ tiên nhà ta…”
Thái tử Thiện sự quay đầu nhìn, nhận ra, người than thở là hậu nhân của “chim ưng huynh đệ”.
Hơn nữa chuyện này vừa ra, có thể người khác nhắc đến nhà bọn họ chính là “gia tộc khí phách như chim ưng”.
Thảm, quá thảm. Còn thảm hơn Kiều gia.
Ý nghĩ này chợt lóe lên, Thái tử Thiện sự đột nhiên có chút an ủi.
Ít nhất Kiều gia bọn họ không phải là thảm nhất!
[Kiều đại học sĩ những năm đó có thể nói là phong quang vô hạn, đối thủ chính trị không dám đối mặt trực tiếp, chỉ có thể lặng lẽ dâng tấu chương lên cho Hoàng đế để đàn hặc.]
[Sau đó ngày hắn làm sứ thần đến Chiêm Thành, tất cả đối thủ chính trị của hắn gần như là đứng xếp hàng tiễn hắn.]
[Ê! Chuyện này có ghi chép, hình như còn có một câu thành ngữ ra đời, gọi là gì nhỉ… Ồ! “Ngọc đẹp có chất”, dùng để khen ngợi quân tử như ngọc, ngay cả kẻ thù cũng tôn kính hắn.]
Thái tử Thiện sự đã tê liệt.
Hóa ra đây chính là chân tướng của việc đứng xếp hàng tiễn biệt năm đó?
[Nhưng Kiều đại học sĩ cũng thật xấu xa, Chiêm Thành có lúa Chiêm Thành, năng suất cao chịu hạn lại chín sớm, những loại lúa khác đại khái bốn năm tháng chín một lần, lúa Chiêm Thành ba tháng chín một lần.]
[Đồ tốt a tsk tsk, Kiều đại học sĩ lập tức muốn giao dịch.]
[Chiêm Thành quốc lúc đó từ chối? Ồ ồ! Lúc đó còn thuộc lập trường trung lập hơi có xu hướng đối địch.]
[Kiều đại học sĩ trực tiếp không cần mặt mũi, điều binh đến tấn công Chiêm Thành, người ta hỏi hắn lấy cớ gì… Chết tiệt! Hắn cư nhiên nói: Chiêm Thành quốc đem lúa của Đại Chu đến đất nước của bọn họ, thật sự là vô sỉ!]
[Rốt cuộc là ai vô sỉ a đại học sĩ của ta ơi!]
[Nhưng mà, vì lương thực, không mất mặt.]
Thái tử Thiện sự: “…”
Ngọc đẹp nhà họ Kiều chúng ta…
Thôi, hay là sau này đổi thành đá cẩm thạch nhà họ Kiều đi. Ít nhất… ít nhất tổ tông không để lộ chuyện gì khiến người ta chỉ trích đúng không?
— Yêu cầu của hắn đã rất thấp rồi.
“Tuy rằng thò đầu ra cũng chết, rụt đầu lại cũng chết, không thể tránh khỏi. Nhưng…”
Nhát d.a.o này cũng quá đau.
Lúc này, trong mắt những quan viên xuất thân thế gia này đều chứa đầy nước mắt.
[Gia đình quyền quý, thư hương môn đệ, Hoành Cảng Phùng thị, mang ngọc quý trong lòng.]
Tổ tông, con cháu bất hiếu, không dám ngăn cản người điên này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất