Lương vẫn trả bình thường, cô coi anh béo như đồ đệ, đương nhiên không cần trả lương, tuyển một người ngoài vẫn cần phải trả lương, phòng thuê cùng một nhà với anh béo, chỉ là không cùng một phòng thôi.
Chú Nam không để ý lắm đến lương nên rất nhanh đã bàn bạc xong.
Anh béo tức đến nghiến răng, phải đòi quyền sở hữu một chiếc bánh Tiramisu mới đồng ý.
Ba chiếc Tiramisu, một chiếc thuộc về anh béo, chỉ còn lại hai chiếc.
Mà lúc này, Diệp Dư Chiêu đứng trước tủ lạnh nhìn chằm chằm cô.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Sau đó Diệp Dư Chiêu cầm về một cái.
Người này cũng là người thông minh, kiên quyết không đồng ý với Trình Nguyên Hoa bảo giữ đến ngày mai cho anh, anh rất có lý do tin rằng ngày mai anh đến chắc chắn chỉ còn lại mỗi cái khuôn bánh.
Thời gian đã hơi muộn, Diệp Dư Chiêu vốn định ở lại Homestay, nhưng nghĩ đến bánh Tiramisu phải để lạnh một đêm, vì vậy anh lại lái xe trở về.
Lúc anh về đến nhà họ Diệp đã hơn mười hai giờ đêm.
Diệp Dư Chiêu có không ít nhà ở bên ngoài, nhưng thời gian trước ông cụ Diệp cằn nhằn anh không biết đường về nhà, không hiếu thuận.
Hết cách anh chỉ đành tạm thời dọn về nhà cũ ở.
Sau khi anh về nhà thì cho bánh Tiramisu vào trong tủ lạnh rồi về phòng đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Tối hôm nay anh mơ thấy bánh Tiramisu mọc chân bay mất, trong mơ anh đuổi theo rất lâu cũng không đuổi kịp…
Anh không hề biết rằng sau khi anh vừa về phòng đi ngủ.
Cửa thư phòng tầng hai mở ra, ông cụ Diệp và ông Diệp cha ruột của Diệp Dư Chiêu mà anh tưởng rằng đã ngủ, hai người lặng lẽ từ thư phòng mò đến phòng bếp.
“Cha…làm như vậy hình như không hay lắm thì phải?” Ông Diệp vẫn hơi do dự.
Ông cụ Diệp trừng mắt: “Thằng nhóc này lần nào đi ăn món ngon không đưa chúng ta theo thì thôi, mua mang về cũng chỉ thi thoảng, chỉ biết ăn một mình, đúng là không có lương tâm.”
Ông Diệp: “…Không phải chúng ta đã đặt được chỗ buổi tối nay rồi sao?”
“Vậy cũng phải qua thêm một đêm một ngày ngày nữa, ta xem xem nó mang gì về…à, là bánh ngọt.” Giọng của ông cụ Diệp mang theo sự vui mừng.
Ông Diệp cau mày: “Ăn cái này liệu có khi nào bị ba bệnh cao* hay không? …Sức khỏe của cha…Hơn nữa thứ này chỗ nào cũng có bán, cha muốn ăn mai con đặt cho cha. Đồ ăn lai lịch không rõ ràng như này, chẳng may nguyên liệu không tốt, hoặc là cho quá nhiều đường…”
*Ba bệnh cao: gồm cao huyết áp, cao đường huyết, máu nhiễm mỡ
“Cứ ăn một ít trước rồi nói, anh cũng không nghĩ xem, nếu không phải đồ ngon thằng nhóc Dư Chiêu sẽ mang về nhà hả? Lại còn giấu trong tủ lạnh.” Ông cụ Diệp không chờ được dùng dao cắt ra thành mấy miếng.
Ông Diệp vốn định chỉ thử thôi, chẳng ngờ rằng vừa ăn…hai người đã ăn hết luôn cả cái bánh.
Còn cãi nhau vì miếng cuối cùng rốt cuộc để ai ăn.
“Cha, cha bị ba bệnh cao, vẫn để con ăn thì hơn, cha ăn ít thôi.”
“Anh không biết kính già à? Ta là cha anh, ta ăn.”
“Con là con cha mà.”
……
Ngày hôm sau.
Diệp Dư Chiêu đánh răng rửa mặt xong, việc đầu tiên là xuống tầng sau đó háo hức mở tủ lạnh ra.
!!!
Thật sự mọc chân chạy mất rồi?
Mười một giờ, những khách hàng đặt trước chắc đã chuẩn bị đến.
Người của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sau khi ăn xong bữa sáng ai làm việc người đó, Dương Lâm và ông Lý mổ cá, Châu Đại Phát giết gà, thím Châu quét dọn vệ sinh, Lưu Toàn Phúc mở máy tính ra, Từ Tú Uyển quan sát trong ngoài.
Còn Trình Nguyên Hoa thì đang chuẩn bị trong bếp.
Hôm qua đường link đặt chỗ vừa mở, bảy ngày gần đây rất nhanh đã được đặt hết. Nhưng mà Trình Nguyên Hoa biết rằng, chắc chắn có người chỉ đặt chơi, đặt chỗ xong không đến.
Trước thời gian hẹn, lúc nào cũng có thể trả chỗ, nếu như khách hàng vừa không trả vừa không đến sẽ bị chặn, không có quyền đặt trước nữa.
Trình Nguyên Hoa không biết những người đặt được gồm những ai, cũng không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu người đến, nhưng vì để cho bọn họ có thể được ăn no các món ngon, cô vẫn chuẩn bị cho trường hợp tất cả khách hàng đều đến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất