Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Hệ thống này đúng là rất khác biệt, đến cách làm bánh ngọt cũng có, chỉ là chủng loại quả thực quá ít.
Chỉ có bánh Black Forest và bánh Tiramisu.
Giá cả bằng nhau, Trình Nguyên Hoa mua cách làm bánh Tiramisu.
Cô cảm thấy đồ ăn của hệ thống dù sao cũng sẽ ngon hơn bên ngoài mà nhỉ?
Món này trước đây cô chưa từng làm, ông nội Trình và Trình Trường Tây cũng đều không biết làm bánh ngọt, vì vậy sau khi Trình Nguyên Hoa mua xong cách làm, cô phải nghiên cứu mấy ngày liền, thiết bị và nguyên liệu cần dùng cũng mua không ít.
Đến tận hôm nay mới bắt đầu làm.
Những thứ cần chuẩn bị như rượu cà phê, ban ngày đã mua đầy đủ, lúc này Trình Nguyên Hoa bắt đầu đánh trứng.
Mà bên cạnh, ông lão tự xưng là chú Nam như đã thân quen từ lâu bắt đầu làm bánh tart trứng và bánh phô mai nướng.
Ông ấy quả thực có tay nghề, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, Trình Nguyên Hoa vẫn còn đang xếp bánh Sampa đã nhúng qua rượu cà phê vào phần đáy bánh, chú Nam ở bên cạnh đã bắt đầu nướng bánh tart trứng.
Chú Nam là một người hay nói, vừa làm vừa nói, không hề giấu diếm, làm vỏ như nào để nó càng xốp hơn hoặc càng mềm hơn, làm thế nào để nhân trứng bên trong càng non mềm hơn, ông ấy nói toàn bộ cho Lưu Toàn Phúc ở bên cạnh.
Nhưng rõ ràng Lưu Toàn Phúc không hề muốn học làm bánh tart trứng.
Ánh mắt của cậu đều dừng trên tay Trình Nguyên Hoa, ánh mắt quá chờ mong, cậu còn liếm khóe môi, trông có vẻ lại đói rồi.
Sau khi Trình Nguyên Hoa làm xong ba chiếc bánh Tiramisu xinh đẹp, bánh tart trứng của chú Nam đã nướng xong vừa lấy ra, rồi lại bỏ bánh phô mai nướng vừa làm xong vào lò nướng.
“Ăn bánh tart trứng thôi.” Chú Nam cười híp mắt nói.
Lưu Toàn Phúc nuốt nước miếng nhìn bánh Tiramisu: “Sư phụ…bánh trong tay chị có thể ăn không?”
Trình Nguyên Hoa cười cười sau đó cho ba chiếc Tiramisu vào tủ lạnh: “Không được, để lạnh đến mai mới được ăn.”
“A? Không phải chị nói làm bánh ngọt cho chúng tôi sao?” Lưu Toàn Phúc tức giận nói.
Trình Nguyên Hoa chớp chớp mắt: “Vốn dĩ định để tối nay ăn luôn, nhưng không phải chú Nam đã làm bánh tart trứng và bánh phô mai nướng rồi sao? Mấy người ăn tạm cái đó trước đi.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Hai người đồng loạt trừng mắt nhìn chú Nam một cái, mà đôi mắt ‘trống rỗng’ của Sư Huyền sau khi nghe thấy lời này thì càng trống rỗng hơn.
Trình Nguyên Hoa lại rất bình tĩnh, vươn tay cầm bánh tart trứng lên ăn.
Vừa ăn vừa gật đầu.
Ông lão này quả nhiên có tay nghề, bánh tart trứng ăn rất thơm ngon, nhưng lại không hề có vị ngậy của bánh tart trứng bình thường, vỏ xốp giòn, phối hợp với trứng gà thơm ngon bên trong, mùi thơm tràn ngập trong khoang mũi, mùi vị tuyệt vời.
Đến cả Lưu Toàn Phúc nhìn cũng không muốn nhìn lại ăn liền năm cái.
Diệp Dư Chiêu và Sư Huyền cũng ăn không ít, lúc bánh phô mai nướng ra lò, mỗi người lại ăn thêm một miếng.
Dù sao cũng ngọt, Dương Lâm và Từ Tú Uyển không dám ăn nhiều vào buổi tối, hai người chia nhau ăn một miếng.
“Thế nào? Tay nghề của tôi không tệ đúng không?” Chú Nam đắc ý nói.
Trình Nguyên Hoa gật đầu, anh béo cũng gật đầu.
Nụ cười của chú Nam càng tươi tắn hơn: “Tôi còn biết món Trung, mặc dù không nấu ngon như bà chủ Trình, nhưng phụ bếp thì không thành vấn đề, xắt cả, xử lý nguyên liệu, không thành vấn đề.”
Lưu Toàn Phúc mơ hồ cảm thấy lời này hơi sai sai.
Chú Nam: “Dù sao tôi cũng hữu dụng hơn nhóc béo, cháu cứ giữ tôi lại phụ bếp, cho ăn cho ở là được, không cần lương.”
Lưu Toàn Phúc: “…”???
Mẹ.
Đến cướp bát cơm* à?
*Bát cơm: công việc.
Cuối cùng Trình Nguyên Hoa vẫn giữ ông lão lại, vừa rồi còn nói quán thiếu một người trông cửa không cho người khác vào, chú Nam này liền xuất hiện.
Sau khi chú Nam đến quán ăn, anh béo có thể đứng ở cửa sân canh cửa ‘kiểm phiếu’, chú Nam giúp đỡ trong phòng bếp.
Nhưng Trình Nguyên Hoa thấy ông ấy đã lớn tuổi nên thương lượng tạm thời chỉ tuyển ông ấy một năm.

Ads
';
Advertisement