Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Ông ấy nhai mấy phát rồi nuốt xuống, vỗ bàn nói: “Ngon, quá ngon!”
Ông ấy vỗ bàn khiến mấy người Trình Nguyên Hoa giật mình, cũng không quan tâm đến việc phải kính già yêu trẻ, ai ai cũng trừng mắt nhìn ông ấy.
Đũa của ông ấy lập tức lại chuyển về phía gà hầm nấm, đợi sau khi ăn vào, mắt sáng lên: “Ngon, hoàn mỹ, gà non hơn hai tháng, còn có cả nấm mật ong của Từ Châu, cách nấu đặc biệt, xứng đáng được xưng tụng là mỹ vị nhân gian.”
Lời này vừa nói ra, Trình Nguyên Hoa và Lưu Toàn Phúc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Ông lão này có bản lĩnh đấy…
Đến cả thời gian nuôi gà và xuất xứ của nấm mật ong mà cũng nếm ra được…
“Ồ…còn cả thịt heo xé hương cá này nữa, lần đầu tiên tôi được ăn món thịt heo xé hương cá có thịt cá, tay nghề tuyệt vời. Thơm, mềm, nhẵn, mùi vị quá ngon.” Ông ấy ăn đến mức kích động: “Còn cả món này nữa, đầu cá hấp ớt nấu bằng cách bí truyền này…suỵt…ngon xuất sắc.”
Người trên bàn vừa ăn vừa nhìn ông ấy, khóe miệng co giật.
Ông lão này…
Nhưng dần dần mọi người phát hiện hơi sai sai.
Người này không giống Lưu béo, nhận xét xong người khác đã ăn xong.
Ông lão này vừa nhận xét vừa ăn không ngừng, tốc độ không hề chậm, đã ăn xong một bát cơm với đồ ăn, bây giờ đang ăn bát thứ hai…
Sau khi mọi người kinh ngạc phát hiện ra, cũng không quan tâm đến ông lão diễn sâu này nữa, vội vàng đâm đầu vào món ngon trên bàn.
Món ăn trên bàn này, đến đĩa cũng được ăn sạch sẽ, mà ông lão vừa đến kia chắc chắn là có công lao rất lớn trong đó.
Ông ấy ợ một cái, mãn nguyện dựa vào ghế, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ: “ Tuyệt vời, chuyến này đi quá đúng, quá mỹ mãn.”
Lưu Toàn Phúc hơi tủi thân: “Ông thì sướng rồi, tôi còn chưa ăn no đây.”
Ông ấy nhìn cậu, ánh mắt sáng trong: “Thanh niên mà mang cái thân hình như cậu thì nên giảm béo đi, bớt ăn lại.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Cậu quay người ai oán gọi Trình Nguyên Hoa: “Sư phụ!!”
Trình Nguyên Hoa: “…Được rồi, chốc nữa làm bánh ngọt cho anh.”
Đồ đệ này vừa nghe lời vừa chăm chỉ, lại không cần trả lương, chỉ bao ăn là được, Trình Nguyên Hoa phải thỏa mãn yêu cầu duy nhất này của cậu.
“Chỉ là ông ấy nói đúng, chốc nữa cậu bớt ăn một miếng, để lại ngày mai ăn.” Cô vừa nói vừa thu dọn bát đũa.
“Ồ…” Lưu Toàn Phúc vừa vui mừng được mấy giây đã lập tức bị đả kích.
Trình Nguyên Hoa: “Anh béo, anh đưa ông ấy đến homestay đi.”
Cô lại dặn dò ông lão: “Ông à, tối nay nể tình ông từ xa đến đây, sau này không thể như vậy nữa, sau này nếu ông muốn ăn cũng phải đặt trước.”
Ông ấy hơi khựng lại, sau đó mắt sáng lên: “Cô bé, tài nghệ nấu nướng của cháu quá tuyệt vời, ta cảm thấy có thể mời hiệp hội Mỹ Thực đến đánh giá.”
Trình Nguyên Hoa chẳng hề phản ứng: “Vì sao tôi phải tìm người đánh giá? Không làm.”
“Đây là một cách để tăng danh tiếng, cháu không muốn sao? Sau khi hiệp hội Mỹ Thực đánh giá, sẽ đánh giá quán của cháu rất tốt, có cả giấy chứng nhận, sau này cháu…” Ông ấy thao thao bất tuyệt.
Trình Nguyên Hoa cắt đứt lời ông ấy: “Tôi cần giấy chứng nhận làm gì?”
Ông lão: “…Thu hút thêm càng nhiều khách hàng.”
Trình Nguyên Hoa khó hiểu nhìn ông ấy một cái: “Chúng tôi vừa mới mở đường link đặt trước…”
Khách hàng đã nhiều đến mức phải mở đường link đặt trước, còn cần thu hút thêm nhiều khách làm gì?
“Cháu không định mở chuỗi quán ăn sao?”
“Không.”
Ông lão: “…” Không có điều muốn theo đuổi, chẳng hề có ước mơ.
Nhưng…ông ấy thích!
Ông ấy cảm thấy rằng ‘cám dỗ’ sẽ không được ở lại, chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng…
“Cháu có định làm bánh ngọt không? Ta nói cho cháu biết, ta biết làm bánh ngọt, bánh ngọt kiểu Trung, bánh ngọt kiểu Tây, không có cái nào ta không biết.” Ông ấy đứng dậy, vẻ mặt đầy tự hào.
Trình Nguyên Hoa: “Ồ…”
Ông lão: “…” Bình tĩnh như vậy?
Ông ấy xoa xoa tay: “Cô bé cháu đợi đấy, ta làm cho cháu xem.”
Trong phòng bếp.
Trình Nguyên Hoa đang làm Tiramisu, cách làm món này mua ở hệ thống.

Ads
';
Advertisement