Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Sao ông lại không nói lý như vậy chứ, chúng tôi đã đóng cửa, hết đồ ăn rồi.” Lưu Toàn Phúc trừng mắt, bất đắc dĩ nói với ông lão.
Ông lão hít hít mũi, mắt sáng lên: “Nói bậy, bên trong chắc chắn có gà hầm nấm…còn có cả mùi ớt…vậy chắc là đầu cá hấp ớt, bên trong chắc chắn có.”
Trình Nguyên Hoa vừa mới đi đến: “…” Mũi chó à.
Thái độ của Trình Nguyên Hoa trông có vẻ tốt hơn Lưu Toàn Phúc nhiều, nhưng thực ra càng khiến người ta không dễ từ chối: “Ông à, thực sự rất xin lỗi, quán chúng tôi đã đóng cửa, nguyên liệu cũng dùng hết rồi. Bây giờ tôi và người nhà vẫn chưa ăn cơm, nếu không ông đến Homestay trong thôn ở đi? Nếu ông đói, chủ Homestay sẽ nấu cơm cho ông.”
Suy nghĩ rất chu đáo, hơn nữa còn là sắp xếp tương đối tốt.
Từ sau khi Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thường xuyên có người tỉnh khác đến ăn, trong thôn có người nhìn thấy cơ hội kinh doanh.
Nhà đó kể ra cũng là nhà gần với Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhất——Nhà Châu Phát Tài.
Vợ Châu Phát Tài khó khăn lắm mới có thai, Châu Phát Tài xin nghỉ việc quay về thôn Thang Hòe để vợ dưỡng thai. Anh cũng là người không ít lần đến chỗ Trình Nguyên Hoa mua đồ ăn về cho vợ.
Anh rất yêu thương vợ, vợ anh cũng thực sự thích thôn Thang Hòe.
Trước đó muốn ở lại nhưng không biết phải làm gì, sau đó nhìn thấy cơ hội kinh doanh anh liền chạy đến nói qua với bọn họ. Thấy bọn họ không phản đối, anh lại mượn cớ ‘quan tâm người già’ nhét cho Dương Lâm và Từ Tú Uyển mỗi người một bao lì xì lớn.
Hai người đều không nhận, Trình Nguyên Hoa chỉ nói, chỉ cần bọn họ không chặt chém, cô cũng không để ý.
Rất nhanh Homestay đã khai trương, có gì nói đấy, phục vụ không tệ mà giá cả lại vô cùng hợp lý, người từng ở đó đều đánh giá rất tốt.
Ông lão rõ ràng cũng nghe hiểu, ông ấy là một người nhanh nhạy, mắt đảo quanh đột nhiên vươn tay nắm ống tay áo của Trình Nguyên Hoa, đáng thương nói: “Nhà tôi ở Thượng Hải, trước đây được ăn một lần trứng luộc nước trà của quán, tôi vẫn luôn nhớ mong muốn được ăn đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký. Không phải do ngày mai bên quán bắt đầu phải đặt bàn trước, tôi cũng không vội vàng chạy từ xa đến đây, đói đến mức bụng dán vào lưng…”
Giọng nói vô cùng đáng thương, nước mắt dường như sắp trào ra: “Tôi cũng không cần mọi người làm món mới, chỉ cần lúc mọi người ăn múc một bát cho tôi là được, tôi vẫn trả tiền như bình thường, cô bé, làm vậy được không?”
Hình như ông ấy nghĩ đến gì đó liền vươn tay lấy đồ từ balo ra: “Tôi có giấy chứng nhận mạnh khỏe cũng có tiền, mọi người yên tâm.”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Nói vậy bảo Trình Nguyên Hoa phải đáp thế nào.
Mà Từ Tú Uyển nghe xong lập tức lộ ra vẻ mặt thương xót, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa: “Được rồi…”
Vừa nói xong, ông lão lập tức thu hồi dáng vẻ đáng thương, đi thẳng vào trong như kiểu đã quen biết từ lâu.
Vừa bước nhanh vào sảnh, ông ấy vừa nói: “Chắc chắn có gà hầm nấm, mùi thơm thanh nhã này quá rõ ràng. Cô bé, ớt trong món đầu cá hấp ớt của cháu có cách chế biến bí truyền đúng không. Òa, còn có cả thịt heo xé hương cá và cá viên súp, đây là là canh cá đúng không?”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Mấy người ngồi xuống rất nhanh, hiếm khi có nhiều người như vậy cùng ăn cơm.
Ông ấy từ lúc ngồi xuống đến bây giờ chưa từng yên lặng một phút nào, vẫn luôn ồn ào nói về những món ăn này.
Thậm chí ông ấy còn là người đầu tiên cầm đũa lên, lúc gắp cá viên, thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, tay khựng lại, mặt không hề cảm thấy ngại mà nói chuyện cứ như đã thân quen từ lâu: “Mau ăn, mau ăn, đừng khách sáo, cứ coi như người trong nhà.”
Mấy người Trình Nguyên Hoa: “…”
Mọi người cầm đũa lên, bắt đầu gắp đồ ăn trên bàn.
Cá viên ông ấy gắp được đã bỏ vào mồm, mồm ngậm lại nhai, vẻ mặt kích động đỏ lên, đến đây là quá đúng.

Ads
';
Advertisement