Lưu Toàn Phúc cũng ghét người này, cậu nói Trình Nguyên Hoa đang nghiên cứu làm bánh ngọt, bởi vì bánh ngọt có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Cô làm tất cả đều là vì người này.
Cứ nghĩ đến đây là ánh mắt Diệp Dư Chiêu nhìn Sư Huyên càng lạnh hơn.
Người này dựa vào đâu?
Dựa vào việc anh ta đẹp trai?
Không phải Diệp Dư Chiêu tự tâng bốc mình, nhưng anh cũng không hề kém người này chút nào.
Thật là…
Tức quá mà!
Hôm nay thật sự rất bận, Diệp Dư Chiêu đợi rất lâu mới thấy Lưu Toàn Phúc bê một bát miến đến.
Lưu Toàn Phúc: “Sư phụ bảo anh ăn tạm, người bên ngoài quá nhiều, để bọn họ đợi cũng không hay, làm xong sớm, ăn xong sớm, tiễn về sớm thì tốt hơn. Bữa tối chúng tôi cũng phải đợi những người này đi rồi mới ăn, anh ăn trước đi, ăn xong thì về, ngày mai đến sẽ không như vậy nữa. Nếu anh không để ý có thể ở lại đợi bữa tối, tối sư phụ sẽ làm bánh ngọt.”
Mắt Diệp Dư Chiêu sáng lên, chỉ là lúc Lưu Toàn Phúc quay người thì anh lại hỏi một câu: “Tối nay tôi ở đâu?”
“Yên tâm đi, trong thôn có Homestay.” Lưu Toàn Phúc tùy tiện đáp một câu.
Diệp Dư Chiêu hài lòng.
Trước đây anh không mấy khi ăn đồ ngọt, nhưng đồ Trình Nguyên Hoa làm ra chưa bao giờ khiến anh thất vọng.
Anh quay người, lúc anh nhìn thấy Sư Huyền ở bên cạnh, nụ cười cứng lại.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Ồ, anh nhớ ra rồi, Trình Nguyên Hoa nghiên cứu làm bánh ngọt là vì giúp tâm trạng của Sư Huyền tốt hơn.
Lạnh.
Buổi tối, lúc tất cả khách hàng về hết đã là hơn bảy giờ, chỗ này hơi xa xôi, người đến ăn cơm đều là người thành phố, phải vội vã trở về nên không có ai ở lại lâu.
Đợi người vừa đi hết, Lưu Toàn Phúc lê đôi chân mỏi nhừ lập tức đóng cửa lại, chỉ sợ có người đến ăn cơm nữa.
Mà mấy người Trình Nguyên Hoa, Dương Lâm đang bê đồ ăn lên bàn, mấy người thím Châu đến giúp đỡ thì cầm đồ ăn đã làm xong đi, còn lại ngoài Diệp Dư Chiêu và Sư Huyền thì đều là người nhà mình.
“Mệt lắm rồi đúng không, ngày mai là tốt rồi, từ ngày mai ngoài khách đặt trước, những khách khác đều không được vào.” Trình Nguyên Hoa vừa hoạt động chân tay đã mỏi đến tê dại vừa nói.
Từ Tú Uyển hơi ngập ngừng nói: “Người đã đến sao chúng ta lại từ chối chứ?”
“Đều từ chối hết, nếu không sẽ càng ngày càng nhiều người đến, từ mai anh béo ra trông, đợi tôi tuyển thêm người nữa, chuyên đứng ở cửa trông, những người khác không được đi vào.” Trình Nguyên Hoa khẳng định.
Quán ăn chỉ có thể tiếp đón số lượng như vậy, nếu đã đặt ra chuyện đặt trước thì không thể tùy tiện cho người đi vào, đây là chuyện không thể thay đổi.
Nếu không tất cả mọi người có mệt chết cũng không đáp ứng được lượng khách càng ngày càng nhiều.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa.
“Có ai không?” Một giọng nói già nua vang lên bên ngoài cửa.
Mọi người vừa mới cầm đũa lên đồng loạt nhìn nhau, Trình Nguyên Hoa nhìn Lưu Toàn Phúc, cậu vội vàng bỏ đũa xuống đi mở cửa.
“Ai đấy?”
Ông lão đáp: “Tôi đến ăn cơm.”
Lưu Toàn Phúc xua tay: “Chúng tôi đã đóng cửa rồi, lần sau lại đến.”
Nói xong cậu đang định đóng cửa.
Ông lão chặn cửa lại: “Không được, chẳng may ngày mai tôi không tranh được chỗ thì sao? Hôm nay tôi phải ăn bằng được, không được ăn tôi sẽ không đi.”
Lưu Toàn Phúc mở to mắt, sững sờ.
Đây là ăn ăn ăn…ăn vạ hả?
Ông lão trông có vẻ đã lớn tuổi, đầu bạc một nửa, chỉ là tinh thần trông rất tốt, nếu không cũng không thể có mặt ở đây ‘ăn vạ’ giờ này.
Từ nhỏ Lưu Toàn Phúc đã lớn lên trong hoàn cảnh giàu có sung túc, cậu vừa nhìn đã có thể nhận ra ông lão này trông không phải một người thiếu tiền, đồng hồ trên cổ tay, miếng ngọc quan âm đeo trên cổ đều không phải đồ rẻ.
Hơn nữa…
Không biết vì sao, Lưu Toàn Phúc cứ cảm thấy người này hơi quen quen, dường như đã thấy ở đâu đó.
Nhưng đây không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là ông lão này không nói lý, cứ đòi phải ở lại ăn cơm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất