Rồi anh lại nhìn Lưu Toàn Phúc ngồi cách đó không xa đang mất tập trung, anh tò mò hỏi: “Sư phụ cậu đang làm món mới hả?”
“Đúng.” Lưu Toàn Phúc gật đầu: “Gà hầm nấm.”
Mấy ngày trước Trình Nguyên Hoa đã muốn làm rồi, chỉ là phải đợi nấm mật ong. Nấm mật ong vừa đến, cô đương nhiên sẽ bắt tay vào làm món mới.
Trước khi làm Trình Nguyên Hoa đã nghiên cứu, cũng vì vậy nguyên liệu và các bước làm cô đều vô cùng thuần thục.
Không lâu sau, trong phòng bếp truyền ra một mùi hương thơm nồng.
Đây là mùi thịt gà xào.
Mũi Lưu Toàn Phúc hơi động đậy, vẻ mặt biến thành say mê: “Thơm quá, món sư phụ làm đúng là khác biệt, nguyên liệu đều do mình tự phối, thơm hơn người khác làm nhiều.”
Cậu lắc lắc đầu rồi nói: “Tôi ngửi thấy mùi hành, gừng, hồi, ớt, còn những thứ khác thì không nhận ra…”
Qua thêm mấy phút, mùi hương nhạt hơn.
Mắt Lưu Toàn Phúc sáng lên, sau đó híp thành một đường, cậu hít một hơi thật sâu: “Bắt đầu hầm rồi, nấm mật ong và gia vị chắc chắn đã bỏ vào. Tối qua chị ấy chuẩn bị gia vị, phải có đến mười loại. Mỗi món ăn của sư phụ tôi ngon như vậy, ngoài cách nấu ra thì một phần rất lớn là do cách phối nguyên liệu.”
“Sao lại không còn mùi nữa?” Đây là câu hỏi của Dương Lâm.
Lưu Toàn Phúc cười tươi rói: “Bởi vì nước còn chưa sôi, chốc nữa nước sôi bắt đầu hầm lửa nhỏ, mùi thơm sẽ bay ra. Sự phụ đã nói, mùi thơm của gà hầm nấm thơm hơn canh cá, cả buổi chiều hôm nay chúng ta sẽ được chìm đắm trong mùi thơm.”
“Có thể tưởng tượng ra được…nấm mật ong loạt tốt và gà do sư phụ thuê Châu Đại Phát nuôi thả trên sườn núi, đây lại là lần đầu tiên giết ăn, là lúc gà non mềm nhất, thêm vào cách phối nguyên liệu bí truyền của sư phụ, mùi thơm đó…chậc chậc.”
Lưu Toàn Phúc vừa nói vừa nuốt nước miếng, còn xoa bụng.
Diệp Dư Chiêu cũng nuốt nước miếng, anh vừa mới bỏ đũa xuống, vậy mà…lại muốn ăn tiếp.
Muốn ăn gà hầm nấm.
“Rột rột.” Có người bụng réo lên.
Lưu Toàn Phúc nhìn Diệp Dư Chiêu bằng ánh mắt chê bai: “Anh vừa mới ăn cơm xong.”
Diệp Dư Chiêu lạnh lùng nhìn cậu: “Không phải tôi.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Ánh mắt cậu lướt qua cuối cùng dừng lại ở một vị trí.
Ở đấy cái người Ảnh đế nào đó được đãi ngộ tốt nhất đang đặt tay lên bụng, mà tiếng ‘rột rột’ chính là phát ra từ bụng anh ta.
Lưu Toàn Phúc: “…Trưa nay anh cũng ăn không ít đâu.”
Mặt Ảnh đế không lộ ra cảm xúc gì, chỉ là nhìn về phía Lưu Toàn Phúc, đôi mắt dại ra không có thần.
Hiếm khi Diệp Dư Chiêu mới thấy một người không thuận mắt, anh hất cằm với Lưu Toàn Phúc: “Nhóc béo, mỗi ngày cậu ta đều ở đây ăn chực sao?”
Lời này nói không hề khách sáo.
Lưu Toàn Phúc cười ha ha: “Đâu chỉ có ăn chực, anh ta muốn ăn gì, chúng ta sẽ ăn đó. Sư phụ tôi chỉ thiếu nước đội anh ta lên đầu nữa thôi, thực sự…người này so với người khác càng khiến người ta tức hơn mà.”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Anh cũng không thiếu tiền, chút tiền ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đối với anh mà nói chẳng là gì, nhưng cứ nghĩ đến việc anh ăn cơm phải trả tiền, còn cái tên đàn ông gầy chỉ còn da bọc xương kia lại ăn cơm không phải trả tiền…
Tự nhiên anh thấy đau lòng.
Lúc này Trình Nguyên Hoa đi ra: “Mấy người đang nói gì?”
Lưu Toàn Phúc lập tức tố cáo, ngón tay cậu chỉ về phía Sư Huyền: “Sư phụ, anh ta lại đói rồi, người này sức ăn lớn, lại còn không làm việc.”
Đây rõ ràng là lên án, cậu chỉ còn thiếu nước nói——anh ta không làm việc còn ăn nhiều, nên đuổi đi thôi.
Nhưng Trình Nguyên Hoa lại lộ ra nụ cười ‘dịu dàng’, mắt nhìn Sư Huyền, giọng nói thân thiết: “Anh Sư, đợi thêm chút nữa, tôi đang nấu gà hầm nấm, rất tươi, chốc nữa hầm xong tôi múc cho anh một bát trước.”
Sư Huyền: “…Ồ.”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Đúng là CMN đau lòng mà.
Làm thần tượng tốt vậy sao?
Đến cả Dương Lâm và Từ Tú Uyển đi ngang qua cũng nhìn Sư Huyền bằng ánh mắt khó hiểu, trong lòng nghĩ——Hình như cháu gái nhà mình hơi tốt với anh ta quá thì phải?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất