Diệp Dư Chiêu trả tiền xong cũng không đi mà cầm điện thoại gửi tin nhắn sắp xếp công việc vào trong nhóm lãnh đạo công ty trên wechat.
Hôm nay anh không đến công ty nữa, Trình Nguyên Hoa làm món mới, hơn nữa ngửi mùi thôi cũng biết ngon, anh đương nhiên phải đích thân nếm thử.
Hồi chưa có Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, mỗi lần Diệp Dư Chiêu ăn thứ gì đều như chịu tội, mà sau khi có quán ăn này, rốt cuộc anh đã biết thế nào là hưởng thụ rồi.
Chẳng trách mấy người nhà giàu thích ăn ngon, cả năm chỉ tìm những chỗ có món ăn ngon để ăn.
Trước đây anh không thể hiểu nổi, nhưng bây giờ, anh thực sự hiểu hàm nghĩa của hai từ mỹ thực.
Là sự hưởng thụ của vị giác, là một bữa tiệc thịnh soạn, là thứ mà chúng ta theo đuổi trong cuộc sống.
Mùi thơm trong sảnh càng ngày càng ngào ngạt, mùi thơm của gà hầm nấm lan ra từ trong phòng bếp thực sự quá ngây ngất, đến mức Dương Lâm và Từ Tú Uyển không làm nổi công việc trong tay nữa, chốc chốc lại chạy đến phòng bếp nhìn.
Nhưng thức ăn ở bên trong nồi đất, lại còn đóng nắp, ngoài tiếng sôi ‘ùng ục’ ra thì chỉ còn mỗi mùi thơm khiến người ta say đắm. Mùi thơm trong phòng bếp càng ngào ngạt hơn, nước miếng cũng tràn lan, Dương Lâm và Từ Tú Uyển không dám vào nữa.
Lưu Toàn Phúc vừa nuốt nước miếng vừa chạy theo Trình Nguyên Hoa nói: “Sư Phụ, chắc là có thể tắt bếp được rồi, gà nhỏ thịt mềm, không thể hầm quá lâu.”
Trình Nguyên Hoa trợn trắng mắt với cậu, nhìn thời gian xong bất động.
Đến cả Ảnh đế luôn bày ra vẻ mặt ‘vô dục vô cầu’ cũng lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, tay xoa bụng.
Lại qua thêm hai mươi phút, Trình Nguyên Hoa mới tắt lửa.
Lưu Toàn Phúc vội vàng ngồi vào chỗ, Dương Lâm và Từ Tú Uyển ngồi xuống bên cạnh cậu ta, Diệp Dư Chiêu cũng quen cửa quen nẻo ngồi xuống.
Sư Huyền hơi hoang mang.
Anh ta nhìn về phía phòng bếp, rồi lại nhìn bọn họ, cuối cùng đi qua ngồi xuống bên cạnh Từ Tú Uyển.
Sau đó thì nhận được hai ánh mắt lạnh lùng nhìn qua của Lưu Toàn Phúc và Diệp Dư Chiêu.
Lúc này, Trình Nguyên Hoa bê nồi đất ra.
Nồi đất rất nóng, bên dưới lót một chiếc đĩa cùng bộ, Trình Nguyên Hoa bê đĩa đặt lên bàn, cô nhìn một lượt mọi người rồi sau đó bê nồi đất vòng qua Diệp Dư Chiêu và Lưu Toàn Phúc, đặt trước mặt Từ Tú Uyển.
Mà bên cạnh Từ Tú Uyển là Dương Lâm và Sư Huyền.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Lưu Toàn Phúc: “…”
Hành động thiên vị này…
Nồi đất vẫn còn đậy nắp, Trình Nguyên Hoa nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: “Anh béo, đi lấy bát.”
Lưu Toàn Phúc lập tức đứng dậy cầm năm cái bát ra, ngoài Sư Huyền, trước mặt mỗi người đặt một cái, bên trong còn có thìa.
Cậu cố tình bỏ qua Sư Huyền giống như trên bàn không có người này.
Trình Nguyên Hoa nhìn cậu một cái vươn tay cầm bát trước mặt Lưu Toàn Phúc lên, sau đó mở nắp nồi đất ra.
Bên trong nồi đất vẫn còn đang sôi ‘ùng ục’, nổi bong bóng, trong nước canh hầm lâu màu vàng nhạt, thịt gà non mềm và nấm mật ong màu nâu giao hòa, vô cùng hấp dẫn, còn có cả mùi hương thơm ngào ngạt tràn ngập trong khoang mũi.
Mấy người nhìn Trình Nguyên Hoa dùng muôi múc canh múc một bát đầy, có canh có thịt còn có cả nấm mật ong.
Sau đó…đặt trước mặt Sư Huyền.
Lưu Toàn Phúc: “…???”
Cậu sững sờ: “Sư phụ, đó là bát của tôi.”
“Cậu tự đi lấy thêm một cái đi.” Trình Nguyên Hoa không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Ánh mắt cô đặt trên người Sư Huyền, cười tươi hỏi: “Anh Sư, nào, thử xem có ngon không?”
Sư Huyền: “…”
Anh ta không nói chuyện chỉ cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Lưu Toàn Phúc rất tức giận, lại không dám chống lại sư phụ mình, chỉ đành trừng mắt với Sư Huyền sau đó bước nhanh đi lấy bát, ra nhập vào ‘cuộc chiến’.
Bây giờ cậu đã rút ra kinh nghiệm, chưa ăn xong sẽ không bình luận, dù sao cũng chỉ có mỗi một nồi đất nho nhỏ, trông thì không ít nhưng không được bao nhiêu.
Sau khi phân chia cho mỗi người một bát, trong nồi đất chỉ còn chút canh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất