Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Trước đây quan hệ giữa ta và mẹ cháu rất tốt, sau khi cháu lấy chồng thì mẹ cháu mất, sau đó cháu lại theo chồng đến thành phố, đã hơn hai mươi năm chúng ta chưa gặp nhau.” Từ Tú Uyển cảm thán, tuổi tác đã lớn, cứ nghĩ đến là thấy hơi buồn bã.
“Đúng vậy, nếu không phải cùng đường, cháu sẽ không trở về.” Vành mắt Châu Quyên cũng đỏ lên.
Từ Tú Uyển nắm tay chị ta: “Đáng thương quá, chồng cháu bây giờ như nào?”
“Cũng được ạ, chỉ là không được ngừng thuốc, vì vậy áp lực hơi lớn, nhưng tinh thần của anh ấy rất tốt, cũng lạc quan.” Nhắc đến chồng, Châu Quyên cười, mặt dịu dàng hơn.
Từ Tú Uyển gật đầu vỗ bàn tay Châu Quyên rồi lại nhìn về phía Trình Nguyên Hoa: “Nguyên Hoa, con người của thím Châu rất tốt, cũng chăm chỉ, mười mấy tuổi đã biết nấu cả bàn món ăn.”
Trình Nguyên Hoa hiểu ý của bà ngoại, bà cụ hi vọng cô giữ Châu Quyên lại.
Cho nên cô gật đầu cười nói: “Thím Châu, tiệm của chúng cháu ít người, ông bà ngoại đã lớn tuổi, công việc trong tiệm tương đối nặng, phải làm những việc lặt vặt như quét dọn vệ sinh, còn phải giúp đỡ bê đồ ăn, phụ trách rửa bát. Nhưng lương không tệ, bốn nghìn tệ một tháng, buổi sáng mười rưỡi đi làm, tối làm xong có thể về. Trưa sau khi khách về hết có thể về nhà một hai tiếng đồng hồ, năm giờ đến, làm tốt có tiền thưởng.”
Bình thường làm việc ở nhà hàng trong thành phố một tháng cũng chỉ được hai nghìn tệ, nhà hàng tốt hơn chút cho dù có được tuyển dụng thì lương cũng chỉ khoảng ba nghìn tệ, vừa hét vừa gọi, lăn qua lăn lại vô cùng vất vả.
Hơn nữa không có ngoại lệ, làm việc ở nhà hàng thì phải làm từ sáng đến tối, trưa không có khách có thể nghỉ ngơi một lúc, bình thường tối đều phải rất muộn mới có thể trở về.
Điều kiện Trình Nguyên Hoa đưa ra có thể nói là tương đối tốt.
Châu Quyên vui mừng, lập tức cười đồng ý: “Ôi, được, tôi đồng ý, đồng ý, bao giờ thì bắt đầu đi làm?”
Nhìn dáng vẻ không chờ đợi được của chị ta, giống như muốn lập tức đi làm.
Trình Nguyên Hoa cười cười: “Ngày kia, ngày mai thím Châu đi kiểm tra sức khỏe, tôi bảo anh béo đưa thím đi, tiền tôi trả.”
Mở quán ăn chính là như vậy, giấy kiểm tra sức khỏe phải chuẩn bị sẵn, toàn bộ người làm trong quán bao gồm cả Dương Lâm và Từ Tú Uyển đều đã kiểm tra sức khỏe.
Không cần mình bỏ tiền, Châu Quyên đương nhiên bằng lòng, chị ta cười đồng ý rồi trở về.
Đợi sau khi chị ta đi, Từ Tú Uyển thở dài một hơi.
“Sao thế, bà ngoại?” Trình Nguyên Hoa nhìn về phía bà.
Từ Tú Uyển hơi thổn thức: “Sao lại mắc bệnh ung thư chứ? Tình cảm giữa Châu Quyên và chồng luôn rất tốt, số mệnh người nhà của nó không tốt, cha mẹ mất từ sớm. Mãi mới gả cho một người tốt rồi có thai, cuối cùng lại sảy thai, sau đó không thấy mang thai nữa. Chồng nó cũng không chê, vẫn luôn đối xử tốt, còn sợ người trong thôn dị nghị, nên đưa nó cùng ra ngoài đi làm việc.”
Từ Tú Uyển lắc đầu, cảm thán: “Đã đi bao nhiêu năm, cứ tưởng hai đứa sống rất tốt, không ngờ Vương Chí Hướng lại mắc bệnh ung thư, đúng là thế sự vô thường…”
Nói xong bà cụ cầm khăn lau đi vào phòng.
Trình Nguyên Hoa nhìn về phía cửa cau mày.
Lưu Toàn Phúc quan sát cô, giọng nói mang theo sự tò mò: “Ấy, Sư Phụ, chị đang nghĩ gì vậy?”
Lúc này Trình Nguyên Hoa mới tỉnh táo lại lắc đầu: “Không có gì.”
Nói xong cô quay người đi vào phòng bếp.
Lưu Toàn Phúc nhìn cửa rồi lại nhìn bóng lưng của Trình Nguyên Hoa, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Sư Huyền đang ngồi ngây ngốc dưới gốc cây.
Lưu Toàn Phúc: “…”
Người này mới là có số tốt, không cần đưa tiền, không cần làm việc, ngày nào cũng chỉ cần đợi ăn là được.
Mẹ nó.
Bây giờ cậu giảm béo làm thần tượng có còn kịp không?
Sau khi khách hàng ăn trưa về hết, Trình Nguyên Hoa vẫn còn bận rộn trong phòng bếp.
Diệp Dư Chiêu là người cuối cùng ăn xong, anh đặt đũa xuống, lau miệng xong tò mò nhìn về phía phòng bếp.

Ads
';
Advertisement