“Lúc mua còn mang tâm thế chỉ thử thôi, nhưng sau khi nhận được hàng mới biết cái gì gọi là mua được là được hời.”
“Tôi tuyên bố trứng luộc nước trà của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký là món ăn tôi thích nhất.”
“Ngon quá đi, sau khi tôi nhận được thì mang đi hấp trước, mùi thơm của trứng luộc nước trà lập tức lan tỏa khắp phòng, mà sau đó…”
“Thực sự thực sự quá ngon, tôi còn muốn mua nữa, tôi muốn ngày ngày được ăn.”
…
Đây là loạt bình luận đầu tiên, hôm nay đột nhiên xuất hiện rất nhiều lời bình luận trả lời, nội dung hầu như giống nhau, đại khái các khách hàng đều bình luận——
“Không mua được, quả thực quá khó tranh, chủ quán có thể bán thêm không?”
Nụ cười của Lưu Toàn Phúc càng tươi hơn.
Đợi sau khi cậu thoát ra mới phát hiện chỗ chăm sóc khách hàng đã bị tin nhắn gửi đến nhấn chìm, không có gì bất ngờ, đều là hỏi bao giờ lại bán tiếp, có thể bán nhiều hơn không, còn có rất nhiều người bằng lòng trả thêm tiền để cậu bán riêng cho bọn họ.
Lưu Toàn Phúc ngây ra.
Nhiều tin nhắn như vậy cậu xem xong cũng không biết phải làm thế nào, cũng không biết trả lời như nào.
“Sư phụ…chúng ta phải tuyển một nhân viên chăm sóc khách hàng, những người này hỏi quá nhiều, nội dung hầu như giống nhau.” Lưu Toàn Phúc phải giúp đỡ việc nấu ăn, không có thời gian trả lời tin nhắn.
Trình Nguyên Hoa đáp một câu nhàn nhạt: “Anh trực tiếp thiết lập một câu trả lời tự động, nói rõ tình hình là được, tiệm của chúng ta nhỏ, không thể thuê quá nhiều người.”
Lưu Toàn Phúc: “…Vậy được.”
Sau đó những người gửi tin nhắn riêng cho Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều sẽ nhận được tin nhắn tự động trả lời như sau:
[Mỗi tối chín giờ sẽ mở bán, số lượng có hạn, đến trước mua trước, không mua được không thêm số lượng, tối mai tiếp tục bán. Mua xong ngày hôm sau phát hàng, nhanh chậm dựa vào vận may, không cần hỏi thêm.]
Một cô gái nào đó ở một thành phố nào đó vừa mới gửi một câu ‘có ở đó không’ liền nhận được tin tức như vậy.
Sau đó cô ấy quay đầu nói to về hướng phòng bếp: “Mẹ, bán mỗi tối, tối mai chúng ta chuẩn bị sớm hơn để giành mua.”
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi mỗi người ăn xong một bát trác tương miến, Trình Nguyên Hoa và Lưu Toàn Phúc bắt đầu bận rộn chuyện trong bếp, một người đảo trứng gà, một người chuẩn bị nguyên liệu cho buổi trưa.
Dương Lâm giết cá, Từ Tú Uyển thu dọn phòng còn Ảnh đế Sư Huyền thì đội mũ ngồi trong sân, hai mắt vô thần nhìn về một phía.
“Có ai không?” Là giọng nói của một phụ nữ trung niên, trong giọng nói có sự căng thẳng.
Từ Tú Uyển đi ra, ánh mắt tò mò nhìn: “Ai vậy?”
“Tôi ở thôn bên cạnh, quán đang tuyển nhân viên đúng không?” Người đó cọ tay lên quần áo, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Từ Tú Uyển gật đầu gọi to vào bên trong: “Nguyên Hoa, có người đến xin việc.”
Trình Nguyên Hoa nghe vậy bước nhanh ra ngoài, Lưu Toàn Phúc đi theo.
Người này tên Châu Quyên, là một phụ nữ trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, hơi gầy gò, nhưng tinh thần tốt, ăn mặc gọn gàng, rõ ràng là một người nhanh nhẹn.
Trình Nguyên Hoa đánh giá xong thì cười hỏi: “Vậy tôi gọi thím là thím Châu nhé, thím Châu ở thôn bên cạnh sao? Không ra ngoài làm việc à? Trước đây thím làm nghề gì?”
Đây là những câu hỏi mà người tuyển dụng thường hỏi, Châu Quyên lập tức đáp lời: “Tôi là người thôn bên cạnh, chồng tôi tên Vương Chí Hướng, lúc tôi chưa lấy chồng sống ở thôn Thang Hòe, chỉ là cha mẹ mất rồi nên luôn sống ở thôn bên cạnh. Trước đây tôi làm nhân viên phục vụ ở nhà hàng trong thành phố, chồng tôi bị bệnh nên tôi trở về chăm sóc anh ấy.”
Chị ta nói xong lại vội vàng bổ sung thêm một câu: “Chồng tôi bị ung thư, không lây nhiễm, tôi có giấy chứng nhận khỏe mạnh.”
Trình Nguyên Hoa nhìn về phía Từ Tú Uyển, dù sao cô cũng không biết người ở trong hai thôn, vì vậy không hiểu người này.
Từ Tú Uyển hình như nghĩ đến gì đó, trong ánh mắt có sự kinh ngạc: “Cháu là con gái của mẹ Mai đúng không?”
“Vâng ạ.” Châu Quyên cười nhìn Từ Tú Uyển: “Dì Từ.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất