Chiếc túi là túi đóng gói chân không bình thường, chỉ là một chiếc túi trắng phổ biến, nhưng trên đó có dán một tờ giấy, trên giấy có viết nơi sản xuất trứng luộc nước trà, cùng với ngày sản xuất và hạn sử dụng, có cả một chiếc tem chống hàng giả của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, ngoài ra còn có một câu bổ sung.
“Lúc mở túi ăn ngay sẽ có cảm giác hơi cứng, đề nghị hấp nóng xong rồi sử dụng.”
Mao Lực Minh đọc xong nghe rõ tiếng nuốt nước miếng của bạn cùng phòng, cậu ta cũng như vậy không hơn không kém.
Thì ra hai người vừa ăn vẫn chưa phải là lúc trứng ngon nhất?
Nguội đã ngon như vậy, sau khi hấp nóng…vậy sẽ ngon đến mức nào đây?
“Không thì chúng ta giúp bọn họ hấp nóng đi?” Bạn cùng phòng đề nghị.
Mao Lực Minh gật đầu, bạn cùng phòng lật tìm rồi lấy cái nồi nhỏ giấu trong tủ ra, chiếc nồi này bình thường bọn họ cất đi để dùng ăn lẩu, bây giờ cho thêm lồng hấp rồi đặt trứng luộc nước trà vào hấp lên.
Nước sôi chưa được bao lâu, trứng luộc nước trà đã nóng, mùi thơm càng ngào ngạt hơn, mùi thơm mằn mặn lan ra, bao phủ toàn bộ phòng ký túc xá, khiến người ta điên cuồng nuốt nước miếng.
Sau khi hấp nóng xong, Mao Lực Minh và bạn cùng phòng nhìn nhau một cái.
“Chúng ta còn chưa ăn trứng lúc nóng, nếu không thì chúng ta lại ăn thêm một quả? Mỗi người một quả, rồi chúng ta mua cho bọn họ mười quả.”
“Được…”
Sau đó trong nồi chỉ còn hai quả.
Sau khi ăn xong ba quả, hai người không nói chuyện nữa….
Hai mươi phút sau.
Cảnh Vĩnh Lợi: “Trứng luộc nước trà của tôi, tôi giết các cậu!!!”
“Tối nay đền cho cậu, mỗi người đền mười quả, không không không, đền hai mươi quả!!!”
“Chúng tôi sai rồi, thực sự sai rồi, không dám nữa. Nữ thần của cậu nói đúng, trứng luộc nước trà quá ngon.”
“Tám quả, các cậu cũng không sợ ăn xong no chết à?” Cảnh Vĩnh Lợi lòng đau như cắt.
“Chúng tôi chỉ ăn sáu quả, hai quả còn lại là lớp trưởng ở phòng ký túc bên cạnh ngửi thấy mùi chạy đến, nếu không đưa cậu ta sẽ tố cáo chúng ta giấu nồi.”
“Tên nhóc ấy cũng hay đấy, lúc ăn lẩu thì không nói gì, quay đầu lập tức lật mặt luôn.”
“Trứng luộc nước trà mỗi tối chín giờ bắt đầu bán hả?”
“Đúng vậy, cùng nhau mua.”
Tối, chín giờ hai phút.
“Mẹ nó, mẹ nó! Bán hết rồi, chuyện gì thế?”
“Mẹ, một nghìn quả trứng luộc nước trà bán hết rồi?”
“Mấy cậu mua được chưa?”
“Chưa…”
“Tôi cũng không mua được.”
“Hu hu hu, thảm quá, mẹ ơi, mua có mỗi quả trứng luộc nước trà cũng phải giành giật từng giây sao?”
“Lớp trưởng ở phòng bên cạnh cũng tranh mua, các cậu hỏi xem cậu ta có mua được không?”
Vừa nói xong tất cả mọi người đã chạy về phía phòng bên cạnh.
Lưu Toàn Phúc chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Trình Nguyên Hoa đang xử lý nguyên liệu, giọng nói hơi bay bổng: “Sư phụ, trứng luộc nước trà đã bán hết rồi, một phút đã hết rồi…”
Trình Nguyên Hoa vô cùng bình tĩnh: “Ừ.”
“Sư phụ, một nghìn quả trứng luộc nước trà, một phút đã hết rồi.” Lưu Toàn Phúc đề cao giọng nói.
Trình Nguyên Hoa trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Tôi nghe thấy rồi, có mỗi một nghìn quả, chớp mắt mua hết cũng bình thường, trước đó những người mua được đã ăn, sau này đương nhiên sẽ mua tiếp, một nghìn quả cũng có mỗi tý.”
Trứng luộc nước trà của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hồi còn bán ở trạm Vương Tuyền, chỉ dựa vào người đến người đi ở đó mỗi ngày có thể bán được hơn bốn trăm quả, còn bởi vì cô chỉ làm có số lượng như vậy.
Nếu như làm một nghìn quả, vẫn có thể bán hết.
Đây chỉ là một ga tàu điện ngầm bình thường, trên mạng là bán cho khắp mọi nơi trên toàn quốc, hơn một nghìn quả, một người được mua nhiều nhất mười quả, cũng chỉ có hơn một trăm người mua được.
Bị giành mua hết không phải là chuyện đơn giản dễ dàng sao?
Lưu Toàn Phúc: “…”
Được rồi, nghĩ như vậy cũng thấy có lý.
Cậu mở phần bình luận ra xem, càng xem càng cười tươi hơn, những người đó khen trứng luộc nước trà nhà bọn họ khen đến mức lên tận trời luôn rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất