Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Mà Lưu Toàn Phúc thì mở rõ mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Cậu nhìn ánh mắt của Trình Nguyên Hoa, người hơi run lên. Trong đầu cậu nghĩ, sao ánh mắt cô nhìn Sư Huyền không giống như nhìn idol thần tượng, mà càng giống như đang nhìn…vàng thỏi?
Diệp Dư Chiêu ở bên cạnh đặt đũa xuống, yếu ớt nói: “Bà chủ Trình, sao tôi không có cá viên súp?”
‘Cá viên súp’ rõ ràng là món mới, còn chưa được bày bán, chưa lên menu, vì vậy lúc Diệp Dư Chiêu đi vào không hề biết có món này.
Nhưng bây giờ anh biết rồi…
Dù sao thì món đó vẫn còn đang bày trước mặt Sư Huyền kìa.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Còn chưa bắt đầu chính thức bán, đương nhiên anh không có rồi.
Nhưng nghĩ Diệp Dư Chiêu là khách quen, nên Trình Nguyên Hoa im lặng đứng dậy: “Tôi đi làm cho anh một phần.”
Bốn mươi phút sau, Diệp Dư Chiêu và Sư Huyền đều đã ăn xong.
Trình Nguyên Hoa ngồi đối diện Sư Huyền, cười tươi rói: “Anh Sư, anh cảm thấy món ăn như nào?”
“Rất ngon.”
Cô cười nói tiếp: “Vậy anh Sư có muốn ở lại chỗ tôi một thời gian không? Mỗi ngày có thể thưởng thức món ngon, ngày mai tôi tiếp tục làm món mới, anh Sư có muốn thử không?”
Sư Huyền: “…”
Đến cả Sư Huyền cũng cảm thấy hình như bà chủ này có phải hơi nhiệt tình quá rồi không.
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ở đâu?”
“Chốc nữa tôi thu dọn một phòng ra cho anh.” Trình Nguyên Hoa hơi kích động.
Nhiệm vụ này có thời gian quy định.
Dùng đồ ăn chữa trị cho Ảnh đế, không giữ người lại thì chữa trị như nào?
Sư Huyền không từ chối.
Anh ta cũng chẳng lo lắng người khác muốn làm gì anh ta, thực tế thì cho dù Trình Nguyên Hoa muốn giết anh ta, anh ta cũng chẳng cau mày lấy một cái.
Sư Huyền đã không còn muốn sống nữa, chỉ là đang sống ngắc ngoải kéo dài hơi tàn mà thôi. Anh ta vẫn luôn tìm kiếm một nơi để rời xa thế giới này, đến tận khi bất ngờ nhìn thấy thôn Thang Hoè và Tiệm Mỹ Thực Trình Ký trong live stream.
Nơi này và quê hương trong ký ức của anh ta rất giống nhau. Quán ăn này là một quán ăn hiếm có khiến anh ta có cảm giác thèm ăn, anh ta định chạy đến ăn một bữa rồi dứt khoát rời đi.
Chỉ là anh ta không ngờ rằng, bao nhiêu lâu rồi anh ta không ăn nổi đồ gì lại đột nhiên ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đến mức thấy hơi…tiếc không nỡ rời đi.
Anh ta đã không còn chút lưu luyến nào với thế giới này nữa rồi, nhưng những món ăn trước mặt này lại đột nhiên khiến anh ta nảy ra cảm xúc lưu luyến?
Sư Huyên rất hoang mang, vì vậy đồng ý với Trình Nguyên Hoa.
“Sư phụ!” Lưu Toàn Phúc kéo Trình Nguyên Hoa lại trưng ra vẻ mặt không thể tin được: “Sư phụ, chị không để tôi ở lại Mỹ Thực Điếm, mà lại cho anh ta ở lại đây sao?”
Bây giờ cậu đang thuê một căn phòng trong thôn để ở, nơi đó cách chỗ Trình Nguyên Hoa bên này rất gần, khoảng hai trăm mét, ban ngày cậu ở bên này, đêm ngủ ở đó, đã quen rồi.
Nhưng cậu không ngờ rằng Trình Nguyên Hoa giữ Sư Huyền lại.
Trình Nguyên Hoa chớp chớp mắt: “Học trò và thần tượng có thể giống nhau sao?”
Cô định nghĩa Sư Huyền là ‘thần tượng’, cô là ‘fans’ của anh ta, như vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, cô mới có thể danh chính ngôn thuận dùng đồ ăn để trị liệu cho anh ta.
Lưu Toàn Phúc: “…”
Câu nói này sao lại quen thuộc vậy chứ? Hình như em họ cậu cũng từng nói như thế?
Trình Nguyên Hoa lại hỏi: “Anh béo, anh có nguồn cung nấm mật ong tốt không?”
“Không có, ở chỗ chúng tôi nấm dùng để nấu gà hầm nấm không sử dụng nấm mật ong, sư phụ định làm gà hầm nấm sao?” Lúc hỏi câu cuối cùng, mắt Lưu Toàn Phúc sáng lên.
Trình Nguyên Hoa gật đầu.
Anh béo không có nguồn cung nấm mật ong tốt, xem ra cô phải tự đi tìm rồi…
Thực sự không có đủ thời gian, cô chỉ hận không thể tách mình thành hai nửa để sử dụng.
Có lúc Trình Nguyên Hoa rất khâm phục mình, trước đây cô nào có chăm chỉ như vậy, bây giờ mỗi ngày đều bận rộn như con ong mật.
Có lúc cô cũng muốn bỏ cuộc, nhưng cứ nghĩ đến ‘canh Kéo dài tuổi thọ’, là cô lại cảm thấy mình như sống lại, có thể tiếp tục làm việc.

Ads
';
Advertisement