“Sư phụ, nhất định phải là nấm mật ong tốt sao? Vậy tôi giúp chị hỏi thăm…”
Lưu Toàn Phúc còn chưa nói hết, một giọng nói trong trẻo dứt khoát vang lên: “Tôi có nguồn cung.”
Trình Nguyên Hoa và Lưu Toàn Phúc đồng loạt nhìn qua.
Vậy mà lại là Diệp Dư Chiêu.
Hai người không ngờ rằng người vừa nói lại là Diệp Dư Chiêu.
Trình Nguyên Hoa chớp chớp mắt hỏi: “Thật sao? Vậy anh Diệp có thể giới thiệu cho tôi không?”
Diệp Dư Chiêu hơi cong khóe môi nói: “Được, nhưng tôi nghe nói bên tiệm của cô sau này cần đặt chỗ trước đúng không?”
Trình Nguyên Hoa nhìn anh, mà đôi mắt đẹp mà sâu sắc của đối phương cũng đang nhìn cô.
Trình Nguyên Hoa lập tức hiểu ra, cô đứng dậy đến quầy thu ngân lấy một tấm danh thiếp.
Cô viết một dãy số trên đó rồi cầm đến: “Anh Diệp, đây là số điện thoại của tôi, sau khi bắt đầu triển khai việc đặt chỗ trước, nếu như anh muốn đến có thể trực tiếp liên hệ với tôi.”
Với khách hàng cũ mỗi ngày bỏ ra một đống tiền lại cống hiến điểm tài phúc cho cô, Trình Nguyên Hoa vẫn có thể cho đối phương đãi ngộ đặc biệt.
Trước khi đến thì liên hệ trước, cô sẽ bỏ ra chút thời gian, không ảnh hưởng gì cả.
Khóe môi Diệp Dư Chiêu hơi cong lên.
Anh gọi điện cho thư ký Ninh, sau khi thư ký Ninh bàn giao nguồn cung nấm mật ong tốt cho Trình Nguyên Hoa xong mới rời đi.
Trình Nguyên Hoa tự mình liên hệ với bên đó, giá cả cũng không đắt, loại nửa hoang dã, nhưng số lượng hàng không nhiều, may mà Trình Nguyên Hoa chỉ lấy để làm gà hầm nấm nên không cần quá nhiều.
Sau khi bọn họ thương lượng xong giá cả và số lượng, mỗi tháng đối phương phát hàng một lần, mà Trình Nguyên Hoa sẽ chuyển khoản mỗi tháng một lần.
Sau khi xong xuôi, Trình Nguyên Hoa cảm thấy hài lòng: “Anh Diệp kia đúng là biết không ít, lại còn có cả nguồn cung nấm mật ong, lại còn là hàng tốt như vậy, thực sự nên cảm ơn anh ta đàng hoàng.”
“Sư phụ…chị đã mở luồng xanh cho anh ta rồi…” Lưu Toàn Phúc oán hận trong lòng.
Cậu cảm thấy sư phụ của cậu rõ ràng chẳng hề nhận thức được mức độ thơm ngon của món ăn ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, nếu không sao lại vì một nguồn hàng mà mở luồng xanh chứ?
Nguồn hàng cùng lắm thì mất thêm chút thời gian, còn luồng xanh thì hơi ‘quý giá’ quá rồi.
Trình Nguyên Hoa quay đầu nhìn cậu một cái sau đó lấy điện thoại mở baidu* tìm kiếm: “Này, nhìn đi.”
*Baidu: Trình duyệt web như google
Lưu Toàn Phúc hoang mang nhìn qua, đọc: “Tập đoàn Quảng Diệp? Diệp Dư Chiêu?
Mặc dù không có ảnh những Lưu Toàn Phúc cũng biết tên của vị khách kia là Diệp Dư Chiêu.
Cậu mở to mắt, vẻ mặt kinh hãi: “Mẹ!”
Trình Nguyên Hoa mỉm cười: “Vì vậy đây không chỉ là một người cung cấp nguồn hàng, mà là một chỗ dựa, ngốc ạ!”
Diệp Dư Chiêu ngày ngày đến ăn cơm, sau này nếu danh tiếng của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký càng vang dội hơn, có người đố kỵ muốn ép bọn họ đóng cửa, Diệp Dư Chiêu ngày ngày đến ăn sẽ bằng lòng sao?
Hơn nữa có nguồn hàng đầu tiên, còn sợ không có nguồn thứ hai sao?
Lưu Toàn Phúc: “…”
Một lúc sau cậu nuốt nước bọt rồi mới từ từ dựng ngón cái lên với Trình Nguyên Hoa.
Giỏi!
Sư Huyền ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ hơi rụt cổ lại.
Bà chủ Trình này hình như không giống một người ‘lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui’, vậy cô nhiệt tình với anh ta như vậy…
Sư Huyền: “…” Anh ta kéo chặt quần áo, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Cứ như vậy, Sư Huyền ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Vì tránh dẫn đến ồn ào náo loạn, Sư Huyền không xuất hiện trước mặt người khác vào giờ ăn cơm, mà ngồi ngây ngốc ở sân sau hoặc đi dạo quanh thôn.
Trưa quay về ăn cơm, ăn cơm xong lại ngồi ngây ra ở sân sau hóng gió, cuộc sống vô cùng yên bình, tạm thời từ bỏ ý định muốn ‘rời khỏi’.
Mà cùng lúc đó, lô hàng trứng luộc nước trà đầu tiên bán trên mạng đã đến tay khách hàng thông qua bên chuyển phát nhanh.
Trời nóng, cho dù hút chân không, bọn họ vẫn để một túi đá vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất