Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Dương Lâm và Từ Tú Uyển càng hoang mang hơn, trước đây bọn họ không sống cùng Trình Nguyên Hoa, cũng không biết rằng cháu gái nhà mình có thích đu idol không.
Nhưng…chắc là phải đi?
Diệp Dư Chiêu ở bên cạnh nhìn Sư Huyền một cái, rồi lại nhìn về hướng Trình Nguyên Hoa biến mất.
Gia vị buổi trưa vẫn còn, cũng đã chuẩn bị sẵn cho bữa tối nên làm rất nhanh, sau đó Lưu Toàn Phúc lục tục bê đồ ăn lên.
Đồ ăn của Diệp Dư Chiêu và Sư Huyền giống nhau, bà món gồm thịt heo xé hương cá, đầu cá hấp ớt, canh cá.
Hai người cúi đầu ăn.
Từ Tú Uyển híp mắt cười vui vẻ nhìn hai người, sau đó bà cụ hạ giọng nói nhỏ với Dương Lâm ở bên cạnh: “Ông nó à, ông xem hai cậu trai này đẹp trai biết bao, nếu như một người trong họ có thể thành đôi với Nguyên Hoa nhà chúng ta thì tốt quá.”
Dương Lâm trừng mắt với bà cụ: “Sau này bà đừng có nói như vậy, chúng ta không phải đã bàn bạc rồi sao? Nguyên Hoa có yêu đương không, bao giờ yêu, đều do nó tự quyết định. Mặc dù bây giờ xã hội này đã tốt hơn trước, nhưng con gái vẫn luôn thiệt thòi hơn, chúng ta không được nhắc chuyện này trước mặt Nguyên Hoa, tránh tạo áp lực cho nó.”
“Tôi biết rồi, biết rồi.” Từ Tú Uyển trợn trắng mắt nói: “Chỉ là tôi thấy hai cậu trai này đều rất đẹp trai nên mới nói với ông mấy câu, sau này tôi sẽ không nói nữa.”
Dương Lâm hừ một tiếng, mấy phút sau ông cụ lại đột nhiên nói: “Tốt ở đâu? Cũng chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp trai, một người quá nghiêm túc, vừa nhìn đã thấy là một người không biết dỗ dành vợ. Một người vẻ mặt u ám, gầy như bộ xương di động.”
Dù sao trong mắt ông cụ, hai người này đều không tốt.
Từ Tú Uyển: “…”
Lưu Toàn Phúc từ phòng bếp đi ra, cậu đang bê một bát trác tương miến, rõ ràng định coi trác tương miến như bữa ‘trà chiều’.
Cậu vui mừng bê bát đến bàn bên cạnh bàn Sư Huyền ngồi, cũng gần bàn Diệp Dư Chiêu, chiếc bàn cậu ngồi ở giữa bàn hai người đó.
Lưu Toàn Phúc vừa ăn vừa nói: “Mỗi ngày đều được ăn những món ngon mới được gọi là cuộc sống thần tiên.”
“Chậc chậc.” Cậu chẹp miệng nhìn về phía Tư Huyền: “Anh Sư, sao anh lại tìm được tiệm chúng tôi?”
Lưu Toàn Phúc không thích đu idol, nhưng cậu có một đứa em họ trước đây vô cùng thích Sư Huyền, sau đó Sư Huyền đột nhiên rút lui khỏi giới, em họ cậu còn khóc rất lâu.
Cũng vì vậy, toàn bộ gia đình bọn họ có ấn tượng rất sâu sắc về người đàn ông này.
Sư Huyền không nói gì, cúi đầu, cả người bao trùm trong sự u ám.
Lúc Lưu Toàn Phúc tưởng rằng anh ta sẽ không đáp lời, anh ta đột nhiên nói: “Phát trực tiếp.”
Chỉ nói ba chữ, sau đó không nói gì nữa.
Động tác ăn miến của Lưu Toàn Phúc hơi ngừng lại, cậu đột nhiên nhớ tới áp phích nhìn thấy trong phòng em họ, Sư Huyền trên đó cười rạng rỡ, nào giống bây giờ, cả người đều…bao trùm trong sự u ám.
Cậu còn chưa nghĩ ra thì Trình Nguyên Hoa đã bê một đĩa nhỏ đến.
Bà chủ vẫn luôn không ân cần, chăm sóc khách hàng lại đích thân bê chiếc đĩa xinh đẹp như lá sen đặt trước mặt Sư Huyền, sau đó cô ngồi xuống đối diện, cười rạng rỡ nói: “Anh Sư, anh thử món mới của tôi đi, đây là món cá viên súp.”
Sư Huyền ngẩng đầu nhìn cô, anh ta không nói gì chỉ cúi đầu gặp một viên cá lên ăn.
Sau khi anh ta nuốt xuống, Trình Nguyên Hoa không thể chờ được hỏi: “Anh Sư, anh thấy thế nào? Có cảm thấy món ăn ngon khiến tâm trạng tốt hơn chút nào không?”
Sư Huyền lại ngẩng đầu nhìn cô, rồi sau đó thu hồi ánh mắt gật đầu nói: “Ừ.”
Trình Nguyên Hoa cười lộ ra hàm răng trắng: “Vậy anh Sư ăn đi, nếu anh thích, tối nay tôi lại làm cho anh.”
Tất cả mọi người ở sảnh đều nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, Dương Lâm và Từ Tú Uyển nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Ads
';
Advertisement