“Ngài Diệp đến rồi!” Từ Tú Uyển tươi cười chào hỏi.
Ở độ tuổi của bà đương nhiên là thích Diệp Dư Chiêu nhất, vẻ ngoài điển trai của đối phương rõ ràng là người thành công trong sự nghiệp, dù không thích nói chuyện nhưng luôn tỏ ra rất lịch sự, Từ Tú Uyển có ấn tượng rất tốt với Diệp Dư Chiêu.
Trình Nguyên Hoa hít một hơi: “Anh muốn ăn món gì?”
“Mỗi món một phần.” Diệp Dư Chiêu nhàn nhạt trả lời.
Bình thường anh đều đến ăn một mình, nhưng lại không tới trong giờ cơm, luôn tránh thời gian cao điểm. Nếu như anh không đến, thì thư ký hoặc trợ lý của anh sẽ đến giúp anh mang về.
Là một trong những khách hàng đầu tiên của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, lại là khách hàng thân thuộc, Trình Nguyên Hoa cũng có ấn tượng sâu sắc với vị khách quen này.
Nghe vậy, cô đứng dậy, đi chuẩn bị nấu ăn.
Lúc này, ở cửa có một người khác bước vào.
Người này vừa bước tới đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong thời tiết nóng nực như vậy, mà anh ấy lại đội mũ và đeo khẩu trang, trông thực sự không bình thường.
Người anh ấy rất gầy, thậm chí cũng không thể nhìn rõ mặt, cả người toát ra vẻ u sầu, khí tức chung quanh dường như cũng trở nên trầm thấp.
“Có thể gọi món không?” Giọng nói rất nhẹ nhàng, mang chút buồn bã.
Lưu Toàn Phúc mở miệng: “Có thể…”
Người đàn ông ngồi xuống cũng không nói gì nữa.
Từ Tú Uyển cùng Dương Lâm nhìn nhau, Từ Tú Uyển bước tới, ngập ngừng nói: “Cái đó… tiên sinh, ngài ăn gì?”
“Tùy tiện.”
“…”
Trình Nguyên Hoa liếc mắt nhìn mọi người, tất cả đều kỳ quái nhìn người này.
Giấu thật kĩ?
Mong là không phải kẻ chạy trốn hay tội phạm!
Lưu Toàn Phúc xoay người, ánh mắt liên tục nhìn về phía người đàn ông, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Người đàn ông cuối cùng cũng cởi bỏ khẩu trang, khuôn mặt xinh đẹp nhưng gầy gò hiện lên vẻ u sầu.
Khuôn mặt này nhìn rất quen mắt!
Đây không phải là người một năm trước đột ngột biến mất khi đang vô cùng nổi tiếng, Ảnh đế Sư Huyền sao?!!!
Trình Nguyên Hoa hơi trừng to mắt.
Cô trừng to mắt không phải vì nhìn thấy Sư Huyền, mà là vì tiếng thông báo của hệ thống vang lên trong đầu.
[Ting! Nhiệm vụ trung cấp: Dùng thức ăn trị liệu bệnh trầm cảm của Ảnh đế, phần thưởng ‘canh Dưỡng sinh’, thời gian nhiệm vụ 60 ngày, nhiệm vụ thất bại sẽ bị giật điện và trừ tất cả điểm tài phúc.]
Trình Nguyên Hoa: “!!!”
Canh Dưỡng sinh?
Canh Dưỡng sinh giá trị tám mươi triệu điểm tài phúc?
Bởi vì muốn tích góp điểm tài phúc để mua cách làm canh Kéo dài tuổi thọ, Trình Nguyên Hoa chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mua nổi cách làm canh Dưỡng sinh.
Nhưng bây giờ có một cơ hội vô cùng tốt đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Trình Nguyên Hoa cố kiềm chế sự kích động, cẩn thận xem phần sau.
Thời gian hai tháng, nếu như thất bại không những bị giật điện, còn bị trừ hết toàn bộ điểm tài phúc…
Trình Nguyên Hoa gọi mấy câu trong đầu.
[Hệ thống, hệ thống, mau ra đây, tôi cũng không phải bác sĩ, bảo tôi chữa trị bệnh trầm cảm?]
Hệ thống không có bất cứ phản ứng gì.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Được rồi, bây giờ cô đã hiểu, đây là nhiệm vụ cưỡng chế, làm thì làm đi.
Nếu như thất bại, cô sẽ tiêu hết điểm tài phúc, giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Hơn nữa…canh Dưỡng sinh, chỉ nghe tên thôi đã khiến người ta tràn đầy sức chiến đấu.
Trình Nguyên Hoa đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói với Sư Huyền: “Anh Sư, anh ngồi đợi một lúc, tôi sẽ làm món tôi thành thạo nhất cho anh.”
Nói xong cô lập tức quay người đi vào phòng bếp.
Trong phòng khách, tất cả mọi người ngây ra nhìn bóng lưng của cô, rồi lại nhìn Sư Huyền.
Lưu Toàn Phúc xoa xoa mắt, lẩm bẩm một câu: “Sư phụ mình chẳng nhẽ cũng thích đu idol?”
Nếu không sao lại dịu dàng với Sư Huyền như vậy?
Dù sao thì…mặc dù Trình Nguyên Hoa có một khuôn mặt dịu dàng và một thân hình nhỏ nhắn, nhưng tính cách không hề dịu dàng xíu nào, càng không có thái độ ‘đối đãi như thượng đế’ đối với khách hàng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất