Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Đôi mắt của ông cụ Triệu loé lên hai lần, sau đó ông ấy nói: “Bên ngoài tuyết rơi dày như vậy, hai ngày nữa tôi sẽ rời đi.”
Ông ấy có ngu không?
Hôm nay bà chủ Trình lại nấu rượu, ông ấy sao có thể đi như vậy?
Nhất định phải uống thêm, tốt nhất mang đi một ít!
Nơi này thật sự rất tốt phụng dưỡng người già so với nhà của ông ấy còn thoải mái hơn nhiều, nếu bạn già nguyện ý qua đây thì bọn họ có thể sửa lại nhà dưỡng lão ở trong thôn, thật là một chuyện tốt.
Tiếc là bạn già muốn gần con cháu hơn. Mạc Nguyên nghe ông cụ Triệu nói như vậy cậu ta cũng không có phản bác, dù sao… Cậu ta cũng muốn ở lại thêm mấy ngày.
Tang Ngu trợn tròn mắt, vẻ mặt nhìn thấu nhưng không muốn nói thẳng ra.
“Rượu tối hôm qua thật sự rất ngon” Lưu Toàn Bội cảm thán.
Cô ta không thể nào uống rượu, ngay cả cô ta cũng cảm thấy mùi vị rượu trái cây rất ngon.
Nói qua nói lại bọn họ lại chuyển sang chuyện rượu, mọi người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều bàn tán xôn xao…
“Đúng vậy, hương vị là loại ngon nhất tôi từng uống qua, rất mạnh nhưng sẽ không nhức đầu.”
“Cũng đúng, uống xong người nóng lên ngủ một giấc cho thoải mái, hôm nay tỉnh lại cảm thấy sảng khoái gấp trăm lần.”
“Không ngờ bà chủ Trình nấu rượu ngon như vậy, nên nấu nhiều một chút để dành lúc nào muốn uống thì lấy uống.”
“Không nghĩ tới bà chủ Trình lại giấu giếm, nếu không phải cô muốn uống thì làm sao chúng ta có thể biết rượu cô nấu ngon như vậy!”
“Phải, rượu ngon ăn cùng thức ăn ngon, chặc chặc nghĩ thôi tôi lại muốn uống hai ly!”
“Đáng tiếc đã không còn, hôm nay Nguyên Hoa có nấu lại?”
“Hẳn sẽ nấu?”

Lưu Toàn Phúc nhìn xung quanh, sau đó tò mò hỏi: “Sư phụ của tôi đâu?”
Nói tới nói lui, mới phát hiện không biết bà chủ đi đâu.
“Còn chưa dậy sao?” Từ Tú Uyển kinh ngạc.
Bình thường Trình Nguyên Hoa dậy rất sớm, ít nhất không thể nào bọn họ đã dậy mà cô còn chưa dậy.
“Chẳng lẽ… Tối hôm qua cô cũng uống say, cho nên hôm nay ngủ thêm một chút?”
Suy đoán này đều nhất trí tán thành.
Lúc này trong phòng của Diệp Dư Chiêu.
Trình Nguyên Hoa vùi đầu vào chăn và tự tát vào mặt mình.
Trình Nguyên Hoa!
Để cô uống rượu một cách càn rỡ!
Uống rượu làm hỏng chuyện!
Nhìn xem tối qua cô đã làm gì?
Cô hít một hơi thật sâu, cử động phần eo mỏi nhừ, nhẹ nhàng vén chăn lên.
Diệp Dư Chiêu nằm bên cạnh vẫn còn nhắm mắt.
Động tác của Trình Nguyên Hoa càng nhẹ nhàng hơn, bọc trong chăn cẩn thận bò dậy, muốn từ trên người Diệp Dư Chiêu xuống giường…
“Em đi đâu vậy?” Có người nhắm mắt đột nhiên mở miệng.
Trình Nguyên Hoa kinh hãi trợn to hai mắt, chân mềm nhũn cô ngã xuống.
Diệp Dư Chiêu tự nhiên đưa tay ra, đỡ lấy cô ôm vào lòng, lăn qua lăn lại Trình Nguyên Hoa ở phía dưới và anh ở phía trên.
Tư thế này…
Đối với Trình Nguyên Hoa có chút đe doạ. Hai khuôn mặt cách rất gần, Trình Nguyên Hoa sửng sốt trợn to hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú trước mặt.
Khóe miệng Diệp Dư Chiêu nở nụ cười, giọng nói khàn khàn quyến rũ, hơi thở phả vào mặt cô hai người da kề da tiếp xúc, cực kỳ mập mờ.
Trình Nguyên Hoa nghe được tim cô đập có chút mất khống chế, bên tai cũng có chút nóng lên.
Cô lắp bắp: “Chỉ là, chỉ là mặc quần áo vào thôi…”
Diệp Dư Chiêu khẽ cười lồng ngực rung rung, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự tiếp xúc da kề da giữa hai người.
Giọng anh giống như đang cười, đôi mắt khép hờ: “Thì ra là mặc quần áo… Anh còn tưởng rằng… Em ăn xong không chịu trách nhiệm?”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Tối hôm qua… Hình như đúng là cô chủ động.
Đột nhiên Trình Nguyên Hoa cảm thấy có lỗi.
Thấy vẻ mặt chột dạ của cô, Diệp Dư Chiêu cúi thấp người xuống mặt hai người kề sát nhau hơn, hơi thở của anh sát ngay bên tai cô.
… Với vẻ mặt bình tĩnh, như thể anh nắm chắc phần thắng.
Trình Nguyên Hoa nghiêng đầu nhìn thấy khuôn mặt thờ ơ của Diệp Dư Chiêu, trên thực tế lông mi của anh không ngừng run rẩy và trái tim đập cũng rất nhanh…

Ads
';
Advertisement