Cô cảm nhận được điều đó, cô lập tức mỉm cười.
Trình Nguyên Hoa hơi nâng cằm lên và hôn lên mặt Diệp Dư Chiêu một tiếng “Chụt.”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Anh sững sờ, hai mắt mở to rồi sau đó hai má đỏ bừng.
Tối hôm qua là lần đầu tiên giữa hai người, vốn là Trình Nguyên Hoa chiếm thế chủ động rồi, lúc đó Diệp Dư Chiêu đã uống say nên cũng có thể hiểu được.
Bây giờ Diệp Dư Chiêu đã tỉnh rượu, anh tự nhiên muốn trở lại vị trí của mình.
Tuyệt đối không nghĩ tới…
Trình Nguyên Hoa lại chủ động!
Mấu chốt là giờ khắc này hai gò má của anh đỏ bừng, tim càng đập nhanh hơn trong nháy mắt đầu ứ máu, hoàn toàn mất đi lý trí cùng năng lực suy nghĩ.
Trình Nguyên Hoa thừa dịp sơ hở này, tung người ra mặc quần áo chạy đi.
Sau khi rời khỏi phòng của Diệp Dư Chiêu, cô cẩn thận không để ai nhìn thấy rồi lao nhanh vào phòng của mình.
Lúc này Lưu Toàn Bội và Tang Ngu đang nói chuyện.
Tang Ngu hỏi: “Cô ấy thức dậy chưa? Hay cô ấy không khỏe?”
Lưu Toàn Bội lắc đầu, ánh mắt cô ta là lạ: “Sư phụ Nguyên Hoa không có trong phòng …”
… Bọn họ đang lo lắng cho Trình Nguyên Hoa.
“Ồ?” Tang Ngu nháy mắt một cái.
Lưu Toàn Bội nhìn theo hướng nhìn của anh ta và không thấy gì, vì vậy cô ta hỏi: “Sao vậy?”
“Không có sao… Hình như tôi nhìn nhầm.” Tang Ngu cau mày và vỗ đầu mình một cái.
Làm thế nào mà anh ta mới nhìn thấy Trình Nguyên Hoa chạy ra từ phòng của Diệp Dư Chiêu?
Chắc chắn anh ta đã nhìn nhầm!
Anh ta lắc đầu còn nói: “Vậy chắc bà chủ Trình đi ra ngoài.”
Trình Nguyên Hoa nhanh chóng tắm rửa và thay quần áo bước ra khỏi phòng, biểu hiện của cô có chút bất thường nhưng cô nhanh chóng hít một hơi thật sâu để khiến mình trông bình thường.
… Lúc này Diệp Dư Chiêu còn chưa ra.
“Nguyên Hoa, sáng sớm cháu chạy đi đâu?” Giọng Dương Lâm vô cùng tò mò: “Ông bảo Bội Bội vào phòng gọi cháu nhưng cháu lại không có ở trong phòng.”
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa khẽ động, sau đó sắc mặt hờ hững giọng cũng bình tĩnh: “Không có việc gì, cháu ra phía sau nhìn một chút. Xem tàng cây phía sau có thể chôn bao nhiêu rượu.”
Cô vừa nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người không để ý tới chuyện khác lập tức hưng phấn lên.
“Nguyên Hoa, khi nào cô bắt đầu nấu rượu? Chúng tôi giúp cô!”
“Chính xác, không bằng trước tiên dừng công việc bếp núc tạm nghỉ một ngày đi?”
“Đúng, làm rượu vẫn quan trọng hơn!”
“Đúng rồi, chúng tôi đã đặt không ít loại trái cây mà cháu đề cập vào tối hôm qua, lát nữa sẽ giao tới.”
…
Hiển nhiên tất cả mọi người càng chú ý tới nấu rượu, cho nên cô thuận lợi chuyển chủ đề.
Trình Nguyên Hoa lại nói: “Có mọi người giúp nấu rượu là tốt rồi, hôm nay công việc kinh doanh sẽ tiếp tục như thường.”
Bình thường nếu không phải tình huống đặc biệt, cô sẽ không đóng cửa không kinh doanh.
Dù sao những thực khách này đến từ khắp nơi trên thế giới, ngay từ khi giành được vị trí họ đã lên kế hoạch đến đây. Lộ trình kế hoạch cũng đã xong, giả định có một ngày nào đó đột nhiên ngừng lại thì đối với bọn họ mà nói, cũng là một chuyện rất phiền phức.
Trình Huyền Hoa dặn dò hôm nay mọi người cần làm những gì, thần sắc cô rất bình tĩnh không ai có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt cô, dường như hôm nay cũng giống hệt như mọi ngày.
Ngoại trừ những con chim Hỉ Thước trên cành, hôm nay chúng đang ca hát rất vui vẻ.
Lúc Diệp Dư Chiêu ra khỏi phòng, hai gò má ửng hồng trong mắt có chút xấu hổ.
Dù sao…
Tối hôm qua anh và Trình Nguyên Hoa đã động phòng!
Tuy nhiên khi bước ra anh thấy người phụ nữ này đang giao nhiệm vụ cho mọi người với vẻ mặt bình thường, không có gì bất thường cả.
Diệp Dư Chiêu mím môi.
Đột nhiên anh nói: “Còn anh thì sao? Hôm nay anh phải làm gì?”
Giọng anh nói có chút khác thường, lúc nói chuyện anh bước từng bước một tới chỗ Trình Nguyên Hoa.
Nhất thời trong lòng Trình Nguyên Hoa rất hồi hộp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất