Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Đèn ở sân sau sáng trưng, ​​lúc này cô mới phát hiện… Ánh mắt Diệp Dư Chiêu cũng đờ đẫn.
Trình Huyền Hoa: “…” Con người này say rượu mặt cũng nghiêm túc, căn bản không nhìn ra được!
Cô thở dài, đưa tay đỡ Diệp Dư Chiêu trở về phòng.
“Sao lúc anh uống say không có chút phản ứng gì cả?” Trình Nguyên Hoa ném anh xuống giường vẻ mặt cô không biết làm sao.
Với cú ném này, dường như Diệp Dư Chiêu đã có ý thức.
Anh nhìn Trình Nguyên Hoa, ánh mắt không có sắc bén như thường ngày chỉ có lờ mờ trong trẻo.
“Nguyên Hoa?” Giọng của anh khàn khàn lại mềm mại, rất khác với thái độ nghiêm túc thường ngày.
“Là em.” Trình Nguyên Hoa không nhịn được trong lòng cảm thấy mềm nhũn.
“Nguyên Hoa.”
“Ừ đây.”
“Nguyên Hoa.”
“Có mặt.”
“Nguyên Hoa…”
“…”
Trình Nguyên Hoa mất kiên nhẫn trừng anh một cái: “Anh không thấy phiền hả?”
Ai biết Diệp Dư Chiêu đang nhìn nhìn cô với đôi mắt trong veo và ướt át, mang sự ngây thơ và vui vẻ: “Nguyên Hoa! Anh thích em!”
Trình Nguyên Hoa đỏ mặt.
Diệp Dư Chiêu…
Uống say rồi tại sao còn nói nhiều như vậy? Khác hoàn toàn với bình thường?
Một tay Diệp Dư Chiêu chống đỡ đứng lên, một tay đưa tới nắm lấy vạt áo Trình Nguyên Hoa dùng một đôi mắt nhìn cô: “Anh thích em, thích hết mọi thứ của em, so với…”
Dường như anh không biết có thể lấy cái gì để so sánh, trên mặt lộ ra một chút chán nản.
Một lúc sau, ánh mắt anh sáng lên: “Em so với Quảng Diệp còn quan trọng hơn!”
Từ nhỏ anh đã biết tập đoàn Quảng Diệp rất quan trọng với anh, trong tương lai anh sẽ là người phụ trách tập đoàn Quảng Diệp và tập đoàn Quảng Diệp là tất cả.
Vào thời điểm đó không có gì quan trọng hơn tập đoàn Quảng Diệp.
Bây giờ Trình Nguyên Hoa so với tập đoàn Quảng Diệp quan trọng… Cô còn quan trọng hơn.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa càng dịu dàng đi tới cẩn thận đặt anh xuống, thậm chí còn cởi giày cho anh.
Sau đó cô đắp chăn cho anh, nhẹ giọng nói: “Anh mau ngủ đi, em về trước.”
Người đàn ông như vậy sao cô có thể không thích được?
Trình Nguyên Hoa cảm thấy bản thân may mắn, mặc dù biết mình thích anh có hơi muộn nhưng vẫn chưa bỏ lỡ.
Người cô thích cũng yêu cô sâu đậm, thật may mắn biết bao.
Khóe miệng cô hiện lên một nụ cười, chuẩn bị rời đi.
Diệp Dư Chiêu đưa tay từ trong mền ra nắm lấy vạt áo của cô, giương mắt nhìn cô: “Đừng đi…”
Diệp Dư Chiêu say rượu giống như trẻ ra mười mấy tuổi.
Sắc mặt của anh hơi ửng hồng, người đàn ông này vốn đã đẹp mắt giờ nhìn như vậy khuôn mặt tuấn tú lại đào hoa, đẹp đến không thể tả.
… Đàn ông cũng có thể rất hấp dẫn.
Vì vậy Trình Nguyên Hoa đã không kiểm soát được bàn tay không đàng hoàng của mình…
“Thì thầm…”
Trời quang mây tạnh ánh mặt trời chiếu sáng bừng cả thế giới, những chú chim Hỉ Thước đậu trên cành hót ríu rít.
Các nhân viên của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lần lượt thức dậy.
“Con chim này sáng sớm không ngừng kêu cũng không biết xảy ra chuyện tốt gì?” Từ Tú Uyển vừa rửa mặt vừa cười lắc đầu. Dương Lâm cũng đang rửa mặt, nghe vậy lắc đầu: “Mê tín, trong quán ăn của chúng ta có quá nhiều món ngon. Con chim này hay vây quanh cửa hót, sao có thể chỉ có hôm nay?”
Từ Tú Uyển trợn mắt nhìn ông cụ, không nói gì nữa.
Tang Ngu duỗi người ra, đi đến sân sau có thể phơi nắng uể oải nói: “Rượu trái cây của bà chủ Trình thật ngon, ngủ xong một giấc không thấy khó chịu chút nào mà tinh thần thoải mái gấp trăm lần.”
“Đúng vậy” ông cụ Triệu gật đầu, khi ông ấy nhìn anh ta không thể không khiển trách: “Cậu uống một cách cố chấp, làm sao có thể thưởng thức toàn bộ vị của nó?”
Tang Ngu: “Cháu rất vui nên uống hơi nhiều.”
Anh ta làm hành động kỳ lạ không nể mặt ông cụ Triệu chút nào.
Hai người luôn mâu thuẫn, gặp mặt sẽ cãi nhau người khác cũng không thấy có gì lạ.
Ông cụ Triệu: “…”
“Không phải chú nói hôm nay đi sao? Sao còn chưa thu dọn đồ đạc?” Tang Ngu lại hỏi. Những người khác ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng nhìn sang.

Ads
';
Advertisement