Khi Trình Nguyên Hoa đến bệnh viện, người nhà họ Diệp vừa mới rời đi.
Giữa bọn họ vô cùng ăn ý khi Trình Nguyên Hoa đến bọn họ sẽ rời đi, cho Trình Nguyên Hoa và Diệp Dư Chiêu có cơ hội ở riêng với nhau.
Trình Nguyên Hoa đặt hai bình giữ nhiệt xuống, sau đó tưới hoa.
Lúc này cô đút canh Dưỡng sinh cho Diệp Dư Chiêu, vừa đút anh ăn vừa nói về chuyện của ông cụ Triệu và Mạc Nguyên.
“… Em cũng biết ông cụ Triệu không phải người xấu chỉ là ăn nói không dễ nghe, trước kia chú Nam đã nói với em về người này. Hơn nữa em cảm thấy ông ấy rất chính trực lại có chút kiêu ngạo, ông ấy cũng lớn tuổi rồi nên không cần sửa đổi.”
Giọng Trình Nguyên Hoa nhẹ nhàng, lải nhải nói.
Kể từ khi Diệp Dư Chiêu nằm xuống mỗi lần cô đến gặp anh đều nói rất nhiều. Lúc Diệp Dư Chiêu tỉnh táo không bị gì, họ chưa bao giờ nói với nhau nhiều như vậy.
Nếu Diệp Dư Chiêu tỉnh lại, có lẽ sẽ chết vì sung sướng.
“Mạc Nguyên còn sẵn lòng cùng em tham gia cuộc thi, em cũng không từ chối.”
Trình Nguyên Hoa tiếp tục đút, không vội vàng trong giọng nói mang theo ý cười: “Một là em cũng rất muốn so tài cùng với cậu ta, cùng cậu ta sát cánh chiến đấu cảm giác cũng không tệ. Thứ hai là… Có cậu ta giúp đỡ cơ hội giành hạng nhất càng cao.”
Nói như vậy, cô có khả năng cứu Dư Chiêu hơn.
Vì món canh Tăng cường sức khỏe, lần này cô phải dốc hết sức.
Sau khi Trình Nguyên Hoa đút hết canh Dưỡng sinh cho anh, dọn dẹp sạch sẽ. Cô lau miệng cho Diệp Dư Chiêu, hạ giường xuống và đắp chăn cho anh.
“Diệp Dư Chiêu, nếu như anh tỉnh lại cũng đừng tức giận khi thấy em tham gia thi đấu cùng người đàn ông khác nhé?” Trình Nguyên Hoa cười rất tươi.
Người trên giường không có động tĩnh gì.
Trình Nguyên Hoa không thèm để ý, cô lại nói: “Anh nhất định sẽ tức giận nhưng anh là người luôn luôn kín miệng, cho nên nhất định anh sẽ giả bộ như không quan tâm trong lòng lại rất tức giận.”
Cô dừng lại một chút, giọng nói tràn đầy mong đợi: “Dư Chiêu, nếu anh tức giận thì đứng dậy nói cho em biết đi.”
Người trên giường vẫn bất động như cũ, nằm thẳng cẳng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa rốt cuộc lộ ra một chút bi thương cùng cô đơn.
Đôi khi cô cũng lo lắng và nghi ngờ, canh Tăng cường sức khỏe…
Có hiệu quả với Diệp Dư Chiêu sao?
Nếu canh Tăng cường sức khỏe cũng không thể làm anh tỉnh lại thì sao?
Không, bất kể có hy vọng hay không thì cô cũng sẽ không từ bỏ một tia hy vọng nào!
Hơn nữa, chỉ bằng cách đạt được kết quả tốt trong giải thưởng ẩm thực tên tuổi của mỹ thực Trung Hoa mới có thể được chứng minh và nhiều người sẽ yêu thích và chú ý đến mỹ thực Trung Hoa hơn.
Trình Nguyên Hoa khơi dậy tinh thần chiến đấu, cô mỉm cười trong giọng nói mang nụ cười nhạo báng…
“Dư Chiêu, nếu anh không tỉnh lại em sẽ chạy trốn với người đàn ông khác.”
Người đàn ông nằm trên giường ngón tay vô tình cử động hai cái.
Trình Nguyên Hoa cũng không để ý, cô đứng dậy thu dọn bình giữ nhiệt vừa dọn dẹp vừa nói: “Em chỉ nói đùa với anh thôi, em rất cố chấp chỉ cần anh không để em thất vọng, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Lời hứa này thật nặng nề nhưng lại là lời nói thật lòng thật dạ nhất của Trình Nguyên Hoa.
Trước kia từng nghĩ nếu không gặp được người phù hợp thì mình sẽ sống một mình đến hết đời, cũng không có vấn đề gì vô cùng tốt..
Bây giờ cô đã gặp được một người mà cô sẵn sàng nắm tay cùng nhau vượt qua khó khăn và sẵn lòng dành cả cuộc đời cho anh. Trình Nguyên Hoa cũng có dũng khí để vững vàng đi tiếp, không hề phải lo trước lo sau.
Tất nhiên, tất cả những điều này đều có điều kiện tiên quyết là Diệp Dư Chiêu không phụ lòng cô.
Nếu Diệp Dư Chiêu có lỗi với cô thì cô sẽ không nhân nhượng vì lợi ích ích toàn cục. Tất cả những gì cô có đều đủ cho cô dũng khí và tự tin để thẳng lưng mà bước tiếp.
Mặc dù, Trình Nguyên Hoa tin rằng… Diệp Dư Chiêu sẽ không phản bội cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất