Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Diệp Dư Chiêu vẫn nằm trên giường không nhúc nhích.
Ngón tay chỉ run rẩy vài cái sau đó lại không có động tĩnh gì. Vừa rồi cô không chú ý nên cũng không hề phát hiện ra.
Trình Nguyên Hoa nhìn anh đưa tay sờ nhẹ gò má anh, giọng nói dịu dàng: “Hôm nay em trở về, ngày mai lại tới thăm anh.”
Phải chuẩn bị cho giải thưởng mỹ thực thế giới, mỗi ngày cô dành ra nửa tiếng đến thăm Diệp Dư Chiêu cũng là khoảng thời gian nhiều nhất mà Trình Nguyên Hoa có thể sắp xếp.
Cô cứ nhìn Diệp Dư Chiêu đến khi cô bước ra khỏi phòng, phòng bệnh lại trở về vẻ yên tĩnh như trước.
Người trên giường bất động, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào bệ cửa sổ.
Một lúc sau, cha Diệp và mẹ Diệp bước vào.
Kể từ khi Diệp Dư Chiêu ngã xuống, ông cụ Diệp đã phụ trách công ty. Còn cha Diệp và mẹ Diệp ngày nào cũng túc trực ở bệnh viện.
Sau khi hai người tiến vào thấy cũng không có gì không thích hợp, nhìn trên bàn cà phê có một tô canh Dưỡng sinh, hai người nhìn nhau bằng ánh mắt phức tạp.
Thành thật mà nói, Diệp Dư Chiêu mới vừa nằm xuống, họ đã đổ lỗi cho Trình Nguyên Hoa.
Đây là bản chất con người, con cái thân thiết của họ vì cứu người khác tự mình nằm trên giường. Có thể vĩnh viễn không tỉnh lại, cho dù là lựa chọn của con trai mình, họ cũng khó trút giận sang người khác.
Nhưng mấy ngày sau, bọn họ cũng dần dần hiểu ra… Do con trai mình tự lựa chọn không thể trách Trình Nguyên Hoa được.
Những người đáng trách là những người ở Minh Phẩm Các.
Con trai vẫn còn nằm trên giường, bọn họ không biết đối mặt với Trình Nguyên Hoa như thế nào.
Tai nạn xe cộ này không phải Trình Nguyên Hoa gây ra, là Diệp Dư Chiêu đứng ra chắn cho cô cũng là Diệp Dư Chiêu chủ động bảo vệ cô. Cô chưa từng làm sai chuyện gì, thậm chí cho dù bọn họ phớt lờ cô thì cô vẫn mang một phần canh Dưỡng sinh đến cho ông cụ Diệp.
Để một ông già tuổi tác đã cao hàng ngày đều phụ trách ở công ty không bị mệt mỏi quá mà gục ngã.
Hai người ngồi xuống, nhìn Diệp Dư Chiêu và lại cùng nhau thở đai.
Mẹ Diệp thì thầm: “Nếu con vẫn còn tỉnh táo, cô bé Trình chắc chắn là cô con dâu hài lòng nhất của cha mẹ.”
Bọn họ có thể chấp nhận điều đó, ngay cả khi Trình Nguyên Hoa và Diệp Dư Chiêu ở cùng nhau cũng không thể nào trở về nhà họ Diệp, anh chỉ ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chăm sóc cô. Bọn họ cũng có thể chấp nhận việc con trai mình mỗi ngày đều báo cáo, chuyện của hai người một chút bọn họ cũng không nhúng tay vào.
Nhưng họ không thể chấp nhận đứa con trai duy nhất của mình cứ nằm đó, không biết tương lai sống chết ra sao.
Dư Chiêu, lúc con tỉnh lại sẽ không trách cha mẹ không thèm đoái hoài đến cô bé Trình chứ?
Có thể giờ khắc này bọn họ còn không làm được.
Trình Nguyên Hoa không biết cha Diệp và mẹ Diệp đang nghĩ gì, thành thật mà nói đối với cô, Diệp Dư Chiêu là người duy nhất cô thích.
Trong tương lai, cô có thể vì Diệp Dư Chiêu mà sắp xếp cuộc sống của mình nhưng tuyệt đối không thể thay đổi cuộc sống của cô quá nhiều.
Thân phận chính của cô vẫn sẽ là bà chủ Trình của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Mẹ Diệp và cha Diệp không chạm mặt với cô cũng không nói chuyện với cô, cho nên cô không quá coi trọng điều đó.
Vì không nghĩ đến việc lấy lòng nhà chồng sau này nên đương nhiên cô cũng không quan tâm đến thái độ của bọn họ.
Canh Dưỡng sinh được đưa cho bọn họ là vì Diệp Dư Chiêu, bởi vì anh ngã xuống ông cụ Diệp một mình gánh vác công ty. Nếu như ông cụ Diệp cũng nằm xuống lúc anh tỉnh lại liệu anh có chịu nổi không?
Còn có cha Diệp và mẹ Diệp, hiện tại Dư Chiêu không thể tỉnh dậy để chăm sóc bọn họ. Mà bọn họ lại không muốn gặp Trình Nguyên Hoa, vì vậy cô chỉ có thể dùng canh Dưỡng sinh thay Dư Chiêu chăm sóc bọn họ.
Trình Nguyên Hoa nhanh chóng trở về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký và khi cô bước vào cửa lại phát hiện trong bếp…

Ads
';
Advertisement