Nếu không phải như vậy, làm sao có thể cậu ta mới gặp cô vài lần đã thấy thích cô?
Trình Nguyên Hoa vừa nghe lời này, nhất thời được khen ngợi có chút ngượng ngùng.
Mạc Nguyên tiếp tục nói: “Tôi chưa từng gặp qua người con gái nào như cô, tôi và cô đều là đầu bếp. Cô ưu tú lại xuất sắc cũng không quá bình thường cho nên cô không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào. Tôi thích cô cũng không phải là sẽ không thay đổi.”
Cậu ta mím môi cười rất phức tạp: “Tôi rất tự tin vào bản thân mình, nếu như tôi biết cô trước thì có lẽ cô sẽ thích tôi. Tôi đến muộn một bước rồi.”
Đối với chuyện tình cảm, trễ một bước chính là muộn cả đời.
Nhưng nếu bỏ lỡ nó thực sự bỏ lỡ nó.
“Cho nên cô cũng không cần có gánh nặng gì, không thể làm người yêu thì có thể làm bạn bè. Chúng ta gặp mặt cũng không nhiều lắm, tôi thích cô có thể sẽ rất nhanh không còn thích nữa nhưng tình bạn thì sẽ không.” Nụ cười Mạc Nguyên trở nên chân thành nói: “Giải thưởng mỹ thực lần này, cô cho tôi làm giúp sức với cô đi.”
Cậu ta biết, vì những lời nói của ông cụ Triệu cho dù ông cụ Triệu có muốn cậu ta phụ giúp cô thì Trình Nguyên Hoa cũng sẽ không muốn.
Trình Nguyên Hoa nghe vậy, quả nhiên có chút do dự: “Chuyện này…”
Mạc Nguyên nói: “Sư phụ của tôi và tôi có cùng một giấc mơ. Chúng tôi muốn thể hiện sức hấp dẫn của ẩm thực Trung Quốc cho toàn thế giới. Lần này, hãy để tôi với tư cách là một người bạn, kề vai chiến đấu đi.”
Trình Nguyên Hoa mím môi và không nói gì.
Hai người nhìn nhau một hồi, sau đó đồng thời cười một tiếng.
Trình Nguyên Hoa nói: “Được.”
Cô và Mạc Nguyên có tính cách rất giống nhau.
Trước đây Mạc Nguyên đã biết Trình Nguyên Hoa đã có người trong lòng nên biết mình không có cơ hội, cậu ta cũng không dự định tranh thủ cơ hội mà cậu ta đã thông suốt chịu buông bỏ.
Nếu không phải vì ông cụ Triệu, Trình Nguyên Hoa vĩnh viễn cũng sẽ không biết.
Cậu ta cầm được thì có thể buông được, cô cũng không cần phải cẩn thận để tránh bị nghi ngờ.
Lần này, có Mạc Nguyên hỗ trợ.
Khả năng cô giành được hạng nhất càng nhiều hơn.
Sáng sớm hôm sau Trình Nguyên Hoa và Lưu Toàn Phúc đến bệnh viện, trong khi Mạc Nguyên và ông cụ Triệu dậy hơi muộn.
“Dưới bếp có để lại sủi cảo cho cậu.” Tang Ngu thuận miệng ném cho một câu rồi rời đi.
Anh ta không hài lòng với thái độ của ông cụ Triệu đối với Trình Nguyên Hoa, cũng khiến ông cụ Triệu phải cau có.
Ông cụ Triệu xua tay nói: “Mạc Nguyên đừng ăn, chúng ta đi thôi!”
Trên mặt Mạc Nguyên không biết làm sao, cậu ta kéo ông cụ Triệu lại: “Sư phụ, con đã quyết định ở lại giúp bà chủ Trình tham gia giải thưởng mỹ thực xong rồi mới rời đi.”
Ông cụ Triệu nghe vậy lập tức nhảy dựng lên: “Mạc Nguyên! Người ta có thái độ với con như thế nào, họ đều coi thường con tại sao con vẫn phải ở lại? Trên thế giới này, phụ nữ tốt không có chỉ một người!”
“Sư phụ, con ở lại không phải vì muốn Nguyên Hoa thích con.” Mạc Nguyên không biết phải làm sao.
Ông cụ Triệu cau mày nhìn cậu ta: “Vậy con vì cái gì?”
“Tri kỷ khó tìm.” Giọng nói của Mạc Nguyên rất dịu dàng.
Hiếm khi gặp được người có cùng lý tưởng với cậu ta, có thể nói được ở cùng cô nếu như có cơ hội cùng cô kề vai sát cánh vì danh tiếng mỹ thực Trung Hoa mà chiến đấu thì thật rất hiếm.
Một cơ hội như vậy có thể chỉ có lần này.
Ông cụ Triệu nhất thời không nói được gì.
Một lúc sau, ông ấy mới mở miệng nói…
“Nếu như con với nhóc con kia làm mỹ thực Trung Hoa mất thể diện, xem sư phụ xử lý hai đứa thế nào!”
“Đi, đi ăn sủi cảo ngược lại sư phụ muốn xem mọi người khen món sủi cảo Trình Ký lên tận trời cao rốt cuộc có mùi vị như thế nào!”
Mạc Nguyên cười lắc đầu một cái, đuổi theo sư phụ tính tình nóng nảy ăn nói ngang ngạnh nhưng lại nhẹ dạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất