Sau khi tỉnh dậy cô cũng không thể ngủ lại được.
Đêm nay căn bản cô không muốn ngủ, Trình Nguyên Hoa thừ người ra cứ nhìn về một phía chìm trong suy nghĩ.
Lúc này có người ngồi xuống bên cạnh cô, đối phương tiện thể rót cho Trình Nguyên Hoa một ly nước nóng.
Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu lên và hơi sửng sốt.
… Là Mạc Nguyên.
Mạc Nguyên đưa tay về phía trước một chút, ra hiệu Trình Nguyên Hoa cầm lấy ly nước.
Trình Nguyên Hoa đưa tay cầm lấy ly nước, hơi ấm từ trong chăn truyền đến đầu ngón tay cô, mùa đông như thế này càng thêm ấm áp.
Lúc này Mạc Nguyên cũng trở lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày không giống như trước đó bị ông cụ Triệu nói thì vẻ mặt cậu ta đỏ mặt thẹn thùng, tư thế ung dung thoạt nhìn rất bình tĩnh.
“Sao cô còn chưa ngủ?” Giọng của Mạc Nguyên rất nhẹ nhàng.
Trình Nguyễn Hoa lắc đầu, giọng có chút khàn khàn: “Ngủ không được.”
Cô uống một hớp nước nóng cho thấm cổ họng.
Mạc Nguyên mở miệng, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cô, sư phụ của tôi tính tình là như vậy thật ra ông ấy cũng rất tốt. Đưa tôi tới đây chính là để tôi giúp sức với cô, để cô có được thành tích tốt trong giải thưởng mỹ thực.”
Ông cụ Triệu không phải là kiểu người cho rằng nếu Trình Nguyên Hoa lấy được thành tích tốt cô sẽ là người như thế nào trong nước. Điều ông ấy quan tâm hơn ẩm thực Trung Quốc có chỗ đứng trên quốc tế.
Nếu Trình Nguyên Hoa không thể hỗ trợ trong cuộc thi này ngay cả khi ông ấy kiệt sức cũng sẽ kéo cơ thể già nua đi thi đấu.
May mắn thay Trình Nguyên Hoa sống đúng với danh tiếng của cô.
“Không có gì, tôi không tức giận. Chẳng qua ông cụ Triệu chỉ là có chút kiêu ngạo, lại lớn tuổi cho nên tôi cũng không có để ở trong lòng.” Trình Nguyên Hoa mỉm cười, ánh mắt rất nghiêm túc.
Mạc Nguyên thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười.
Đúng vậy, bà chủ Trình không phải dạng người bụng dạ hẹp hòi ngược lại cô là người có chí hướng lớn sẽ không vì chuyện như vậy mà tức giận.
Sau khi xin lỗi xong, hai người họ lại rơi vào im lặng.
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nhìn Mạc Nguyên ánh mắt cô chân thành.
“Mạc Nguyên, trong lòng tôi đã có người thích, chỉ cần anh ấy không phản bội tôi thì cả đời này có lẽ sẽ không thay đổi…”
Cho nên…
Anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.
Mạc Nguyên nghe thấy những lời nói lấp lửng của Trình Nguyên Hoa, đó là đang từ chối cậu ta.
… Mặc dù hôm nay cô đã từ chối một lần nhưng nói trực tiếp với nhau chẳng qua là khiến cậu ta hoàn toàn hết hy vọng.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Tại sao cô lại thích Diệp Dư Chiêu? Anh ấy là người kinh doanh, cùng với cô… Hai người không có điểm chung?”
Thực ra khi cậu ta mới tới đây, cậu ta đã thấy Trình Nguyên Hoa đối xử với Diệp Dư Chiêu rất khác. Cậu ta luôn lườm anh, ánh mắt anh luôn dán vào Trình Nguyên Hoa.
Khi đó, thật ra Trình Nguyên Hoa đối với Diệp Dư Chiêu đã rất khác.
Chẳng qua Trình Nguyên Hoa không hề nhận ra…
Trình Nguyên Hoa ngẩn người một hồi lâu sau đó cô mới nói: “Tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy thích anh ấy rất vui…”
Khi cô và Diệp Dư Chiêu đứng quá gần nhau cô sẽ đỏ mặt và luôn nghĩ về Diệp Dư Chiêu, chỉ biết lúc Diệp Dư Chiêu xảy ra tại nạn sống không bằng chết…
Chỉ có Diệp Dư Chiêu.
“Nếu như anh ấy không tỉnh lại thì sao?”
“Tôi tin tưởng anh ấy sẽ tỉnh lại, nếu thật sự anh ấy không tỉnh lại thì tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh ấy.”
Vĩnh viễn không rời đi.
Diệp Dư Chiêu đối với cô có yêu có ân huệ.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ từ lâu đã không thể hình dung bằng lời nói.
Anh có thể chết vì cô và tất nhiên cô sẽ không bao giờ rời xa anh.
Đột nhiên Mạc Nguyên cười, cậu ta nói: “Nguyên Hoa, có rất nhiều người thích cô. Tuy rằng cô cứ ở suốt trong bếp cũng không tiếp xúc được với bao nhiêu người nhưng cô lại cho người ta một loại cảm giác khó tả, nhẹ nhàng bước vào trái tim người khác.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất