Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Người trên giường, vẫn không có động tĩnh như cũ.
“Diệp Dư Chiêu, em đều đã đáp ứng rồi, sao anh vì còn chưa tỉnh lại? Tương lai anh thật sự muốn để em tự đi một mình sao?”
Trình Nguyên Hoa rút tay về, nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, đã ướt một mảnh.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang.
Hôm nay thời tiết rất tốt, bên ngoài sáng rực, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, trong phòng trở nên ấm áp.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa trở nên kiên định.
Diệp Dư Chiêu, chỉ cần còn có hy vọng, em nhất định sẽ không từ bỏ.
Đêm đó, hai vợ chồng Dương Lâm đưa Trình Nguyên Hoa xuất viện trở về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Mọi người xông tới, nói chuyện không ngừng…
“Nguyên Hoa, cô không sao chứ?”
“Còn chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Bà chủ Trình, cô đói bụng không? Để Nhóc béo làm chút cơm cho cô ăn!”
“Nếu không thì uống canh lót dạ trước đi?”

Đây là bọn họ lo lắng cho Trình Nguyên Hoa, biết bây giờ tâm trạng của cô không tốt, nhưng bọn họ cũng không có bản lĩnh đánh thức Diệp Dư Chiêu, chỉ có thể thật cẩn thận chăm sóc Trình Nguyên Hoa.
Để trong lòng cô ấm áp một chút, đừng quá bi thương.
Khóe miệng Trình Nguyên Hoa khẽ mở: “Tôi không sao, đợi tôi đi làm chút cơm, mọi người cùng nhau ăn.”
Sư Huyền cùng Tang Ngu liếc nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Bọn họ còn tưởng rằng Trình Nguyên Hoa sẽ vô cùng khó chịu, không ngờ, Trình Nguyên Hoa so với tưởng tượng của bọn họ, thì kiên cường hơn rất nhiều.
Trình Nguyên Hoa chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, khóe miệng mấp máy, nụ cười trở nên chua xót: “Anh ấy đã hôn mê, tôi chỉ có thể dùng hết khả năng khiến anh ấy tỉnh lại, chỉ biết buồn bã thì không có chút tác dụng gì.”
Cô đau lòng, khổ sở, tự trách, những cảm xúc này dày vò cô, nhưng không có một chút tác dụng nào.
Chỉ có nghĩ cách để Diệp Dư Chiêu tỉnh lại, đó mới hữu dụng.
“Nguyên Hoa, cô có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi!” Chú Nam cảm thấy rất an ủi, nhưng ánh mắt vẫn mang theo sự đau lòng.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa đặt trên người Chú Nam, ánh mắt mang theo sự kiên định, cô nói:
“Chú Nam, giải thưởng mỹ thực thế giới để tôi tham gia đi, tôi nhất định phải lấy được hạng nhất!”
Chỉ có lấy được hạng nhất, mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể được canh tăng cường sức khỏe.
…Mới có hy vọng khiến Diệp Dư Chiêu tỉnh lại.
Chú Nam hơi ngây người.
Chú Nam đã gửi tin tức trong nhóm trước, những người khác đều đương nhiên cảm thấy nên để Trình Nguyên Hoa đi.
Có người đề cử ông cụ Triệu, cảm thấy nên để ông cụ Triệu đi cũng là một lựa chọn rất tốt.
Giải thưởng lớn như vậy, lại chỉ có bọn họ một người được chọn, đương nhiên phải phái ra người tốt nhất .
Vốn Chú Nam muốn tiếp tục mời Trình Nguyên Hoa, với sự khuyên giữa tình cảm và lý trí, nhất định phải để cô tham gia.
Nhưng không ngờ, lại xảy ra tai nạn giao thông.
Bởi vậy, Chú Nam cảm thấy Trình Nguyên Hoa chắc chắn càng không có tâm tư đi tham gia giải thưởng mỹ thực thế giới.
Nên ông ấy đã gửi lời mời cho ông cụ Triệu, đối phương cũng chưa trả lời, lớn tuổi như vậy, có lẽ cũng không chuẩn bị tham gia.
Chú Nam đang lúc tuyệt vọng, thì tuyệt đối không ngờ, Trình Nguyên Hoa sẽ chủ động đề nghị muốn tham thi đấu!
Chú Nam vui mừng khôn xiết.
Trình Nguyên Hoa xách hai hộp cơm giữ nhiệt và một chậu hoa vào phòng bệnh, bên trong không có người.
Cô đem đó chậu hoa đặt lên cửa sổ, để ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào chậu hoa, tràn đầy sức sống.
Trình Nguyên Hoa vừa đặt chậu hoa, vừa nói: “Vẫn nên có một chút hoa mới tốt, gần đây cha mẹ của anh cũng rất phiền não, cũng không rảnh chú ý đến, nên hôm nay khi đến đây em có mang theo một chậu hoa, là hoa trong tiệm, không phải anh rất thích sao?”
Sau khi để hoa xong, cô lại cầm hộp cơm giữ nhiệt ngồi ở bên giường, mở hộp cơm trên ngăn tủ, đây là một hộp cơm có hình dạng như cái thùng, không tính lớn, nhưng đủ để đựng một chén canh dưỡng sinh.

Ads
';
Advertisement