Tôn Vũ Thừa ngồi bên cạnh anh ta, mỉm cười an ủi: “Thật ra tặng quà không quan trọng là đắt bao nhiêu. Bà chủ Trình có thích trang sức châu báu không anh còn không nhìn ra được?”
Tang Ngu nheo mắt nhìn cậu ta.
Tôn Vũ Thừa nói tiếp: “Tặng quà coi trọng nhất là tấm lòng, tôi đối với vợ chưa cưới của mình đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau này tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy, tôi cũng tặng cho cô ấy cái gọi là thứ đáng giá mà các cô gái yêu thích nhất nhưng bạn gái tôi đều nhận hết không từ chối.”
Không chỉ có Tang Ngu mà những người khác đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía cậu ta.
Bọn họ luôn rất hứng thú ngồi nghe những tin đồn.
Tôn Vũ Thừa cười nói: “Sau đó tôi cũng không có cách nào khác, hôm đó đến nhà cô ấy không mang theo quà gì. Trong lòng có chút thất vọng, thậm chí còn tưởng rằng chúng tôi không thể nào thành cặp. Tôi lại không bỏ cô ấy được, suy nghĩ một chút tôi đã dẫn cô ấy đi mua chút thức ăn. Bản thân tôi không thích nấu ăn nhất nhưng tôi muốn nấu một bữa ăn cho cô ấy.”
“Sau đó thì sao?” Tang Ngu dò hỏi.
“Sau bữa tối, cô ấy đồng ý ở cùng tôi.” Tôn Vũ Thừa nở nụ cười hạnh phúc.
Những người khác đều ngây người, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới hướng đi này!
Tang Ngu: “Cho nên? Câu nói trước của anh là có ý gì? Có nghĩa là nếu anh nấu ăn cho người mình thích, cô ấy sẽ thích anh?”
Tôn Vũ Thừa lắc đầu: “Không phải, thật ra cô ấy vẫn luôn thích tôi. Chẳng qua cảm thấy không yên tâm, mỗi lần gặp nhau tôi đều tặng quà cho cô ấy, có lúc còn rất đắt tiền. Cô ấy nghĩ rằng những thứ này có tiền là có thể mua được không có thành ý, cô ấy không thấy được sự chân thành của tôi. Cô ấy lo lắng rằng tôi không thật lòng nhưng khi cô ấy thấy tôi nấu ăn cho cô ấy, cô ấy biết… tôi rất thật lòng với cô ấy.”
Lưu Toàn Phúc trợn tròn mắt: “Lại có chuyện như vậy?”
“Cũng bình thường thôi, em cũng thích người thật lòng mà không phải tặng quà đắt tiền cho em.” Là một cô gái trẻ Lưu Toàn Bội có tư cách nói: “Sau khi cô ấy biết thành ý của anh, hai người ở bên nhau?”
“Đúng vậy, sau chuyện đó hai chúng tôi đã ở bên nhau.”
Nụ cười của Tôn Vũ Thừa có mấy phần hạnh phúc, hiển nhiên vợ chưa cưới của cậu ta là người cậu ta rất thích.
Cậu ta nhìn Tang Ngu và cười nói: “Cho nên để người nhận quà vui vẻ, chính là để cô ấy thấy được tấm chân tình của anh, tình cảm của anh quan trọng hơn món quà. Nếu anh tặng những món quà đắt tiền thì anh cũng chỉ móc tiền ra trả rất dễ dàng.”
Tang Ngu muốn mở miệng giải thích nhưng Tôn Vũ Thừa đã ngắt lời anh ta: “Bà chủ Trình không thích đồ trang sức, món quà của anh không thể chạm đến trái tim chị ấy. Hết lần này đến lần khác món quà anh tặng không thể hiện thành ý cũng không chạm đến trái tim chị ấy. Nếu anh để tâm tặng món quà nhẹ nhàng đầy tình cảm nhất định chị ấy sẽ rất vui!”
Diệp Dư Chiêu đều tặng những món quà tốt, anh biết Trình Nguyên Hoa thích gì và anh cũng sẽ đặt mình vào vị trí của người khác suy nghĩ xem Trình Nguyên Hoa thích gì.
Tôn Vũ Thừa không biết Diệp Dư Chiêu đã tốn bao nhiêu công sức cho những con dao kia nhưng cậu ta biết thợ thủ công Lỗ và cậu ta cũng biết rằng những con dao kia rẻ hơn đồ trang sức của Tang Ngu.
Mặc dù nó rẻ hơn nhưng nó đòi hỏi rất nhiều công sức và thời gian, tốn rất nhiều.
Hơn nữa con dao đó là món yêu thích của Trình Nguyên Hoa.
Sư Huyền tiếp tục chế giễu: “Còn tặng mười triệu viên ngọc trai, cậu lắm tiền lắm mà, cậu xem bà chủ Trình là người thiếu tiền sao? Đừng nhìn tài sản của cô ấy bây giờ không nhiều nhưng một công thức trị giá hai mươi triệu!”
Lưu Toàn Phúc gật đầu: “Đúng, tôi đồng ý. Món quà này của anh quá khoa trương.”
Dứt lời, Tang Ngu lại im lặng.
Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu nhìn Lưu Toàn Bội, người này gật đầu với anh ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất