Nhưng lời vẫn phải nói như vậy, nếu không chắc chắn Trình Nguyên Hoa sẽ không bày tỏ quan điểm của mình.
Đồ trang sức lộng lẫy và quý báu như vậy sẽ không chiếm được trái tim của một người phụ nữ tốt hơn một vài con dao mẻ sao?
Tang Ngu không thích Diệp Dư Chiêu, thấy Trình Nguyên Hoa nhìn bộ dao rất vui vẻ anh ta càng không vừa mắt!
Trình Nguyên Hoa nhìn bức ảnh một cách qua loa, sau đó gật đầu: “Trông rất đẹp.” Tang Ngu lập tức vui mừng, anh ta tiếp tục dò hỏi: “Cô thực sự thấy nó đẹp sao?”
Nhìn xem, nó thực sự là một món đồ trang sức đẹp như vậy. Bà chủ Trình là một người phụ nữ sao có thể không thích?
Trong đầu anh ta nghĩ đến cảnh tượng khi Trình Nguyên Hoa có bộ trang sức này cô sẽ vứt mấy con dao sang một bên…
Thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
“Ừ.”
“Nếu tôi tặng cho cô, cô có muốn không?”
“Không muốn.”
Tang Ngu: “…” Nụ cười cứng đờ, im lặng trong một lát.
Ngay lập tức, giọng anh ta vô cùng lo lắng: “Không phải cô nói nhìn nó rất đẹp sao, tại sao lại không muốn? Cô không muốn đeo nó?”
“Nhìn đẹp mắt với đeo lên không giống nhau, hơn nữa tôi đeo cái này để làm gì?” Trình Nguyên Hoa không ngẩng đầu lên, dùng dao thái cá rất vui vẻ.
Tang Ngu: “…”
Lúc này, Trình Nguyên Hoa giơ lên một miếng cá, hỏi anh ta: “Nhìn đẹp không?”
Đầu óc Tang Ngu mơ hồ: “Cái gì?”
“Cá.” Giọng nói Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười, có chút thích thú nói: “Anh không cảm thấy con cá này vô cùng trong suốt, mỏng như cánh ve sầu, nhẹ nhàng đong đưa nhưng cũng không rời rực.
Tang Ngu: “?”
Con cá này không phải là con cá đó sao? Anh ta và tên ngốc Sư Huyền đó cùng nhau câu nó ra khỏi ao cá, không cảm thấy con cá này khác gì con cá khác!
Trình Nguyên Hoa ném cho anh ta một cái nhìn chán ghét, trên mặt hiện dòng chữ “Anh không biết phân biệt tốt xấu.”
Cô lại hỏi: “Anh có biết tại sao không?”
Tang Ngu mù tịt lặp lại: “Tại sao?”
Trình Nguyên Hoa: “Bởi vì con dao!”
Tang Ngu: “…”
“Tôi tức quá, tôi tức quá!” Tang Ngu đi tới sân sau, cầm ly nước lên hung hăng uống hai hớp.
Lưu Toàn Bội và Sư Huyền hai mắt nhìn nhau và cả hai đều nhìn thấy rõ ràng trong mắt nhau.
Sư Huyền cười khẩy: “Hahaha, cậu đâm đầu vào tường hả? Còn muốn tặng quà cho bà chủ Trình? Vậy thì cậu cũng phải gửi nó đến trái tim của mọi người!”
Tang Ngu trừng mắt nhìn và phớt lờ anh ta.
Anh ta là một người đàn ông đẹp trai như vậy, ngay cả khi anh ta tức giận vẫn đẹp trai.
Lưu Toàn Bội thấy bộ dạng của anh ta không nhịn được, tiến lên hỏi: “Bà chủ Trình không muốn sao?”
Tang Ngu nghe thấy lời này, lập tức phàn nàn tức giận nói: “Cô nói sao cô ấy không thích thì thôi đi, có lẽ bộ này cô ấy chưa ưng ý, tôi sẽ tìm thêm vài bộ xem sao! Nhưng nhìn cô ấy, cô ấy còn khen mấy con dao mẻ kia! Không phải chỉ có vài con dao thôi sao? Không cần biết ai đã làm ra nó, cũng chỉ là mấy mảnh sắt vụn! Tức chết tôi!”
“Đúng vậy, ở trong mắt vài người nó không phải chỉ là mảnh sắt vụn mà là món đồ trang sức… Cũng có thể coi là một viên đá quý” Tôn Vũ Thừa đi ngang qua đột nhiên nói.
Tang Ngu bị chặn lại.
Cũng đúng, bộ trang sức kia… Cũng là đá quý.
Anh ta tức giận ngồi xuống, khuôn mặt không vui.
Lưu Toàn Bội an ủi: “Không sao, anh không phải là đầu bếp nên không biết dao có tầm quan trọng với họ như thế nào. Bà chủ Trình thích dao hơn đồ trang sức, lần sau anh cũng thử tặng dao đi!”
Tang Ngu nhìn cô ta: “Diệp Dư Chiêu đã tặng rồi.”
Diệp Dư Chiêu đã tặng dao rồi, anh ta tặng còn có ý nghĩa gì nữa?
Hơn nữa, mấy con dao mà Diệp Dư Chiêu tặng cô là những con dao tốt nhất, anh ta làm sao có thể tặng dao tốt hơn anh nữa?
Thợ thủ công Lỗ?
Thành thật mà nói, trước khi Diệp Dư Chiêu tặng dao cho cô, căn bản anh ta còn không biết!
Tang Ngu có chút chán nản, cúi đầu nhìn bức tranh trang sức càng không vui, trực tiếp ném điện thoại sang một bên ngay cả điện thoại di động cũng không muốn nhìn thấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất