Điểm đó Sư Huyền và Tang Ngu cũng đồng ý, người có thể ngụy trang, nhưng có những chi tiết rất khó ngụy trang, các mặt đều giả làm người tốt, vậy bọn họ cũng khó lòng phòng bị.
Tang Ngu nhíu mày, đột nhiên nói: “Có đôi lúc, người tốt cũng có thể làm chuyện xấu…”
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ, nói: “Không có người sẽ tuyệt tốt không làm chuyện xấu, chỉ cần nhìn làm tới mức độ nào, bây giờ Tôn Vũ Thừa vừa đến, cũng chỉ có thể nói đại khái, phần còn lại thì khi ở chung với nhau sẽ tiếp tục quan sát.”
Hai người gật đầu.
“Đều trở về ngủ đi, hôm nay đã khuya rồi.” Trình Nguyên Hoa khoát tay, ai cũng tự trở về phòng mình.
Cứ như vậy Tôn Vũ Thừa ở chung với chú Nam, ở trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký giúp phục vụ, bưng trà, cũng hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và tính tiền, người cũng chịu khó, cũng chịu làm việc.
Hơn nữa, quả thật cậu ta không vào nhà bếp, khi Trình Nguyên Hoa nấu ăn, cậu ta sẽ không đi vào.
Nhưng khi nấu đồ ăn xong, cậu ta sẽ đoán nguyên liệu mà Trình Nguyên Hoa dùng là gì.
… Tuy chưa từng đoán ra hết.
Cậu ta còn trong giai đoạn khảo nghiệm, nên chú Nam cũng không dạy cậu ta quản lý hiệp hội mỹ thực thế nào, chỉ lén quan sát cậu ta, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện xưa về mỹ thực cho cậu ta nghe.
Con người của Tôn Vũ Thừa cũng rất tốt, chú Nam càng quan sát lại càng vừa ý.
Cậu ta không phải là người thích hợp làm hội trưởng hiệp hội mỹ thực nhất, trong mắt chú Nam, người thích hợp nhất chính là Trình Nguyên Hoa, nếu như có thể đem hiệp hội mỹ thực giao cho Trình Nguyên Hoa, thậm chí ông ấy không cần dạy cô quá nhiều thứ, thì cô cũng có thể quản lý được.
Nhưng trong số tất cả những người chịu quản lý hiệp hội mỹ thực, thì cậu ta là người thích hợp nhất.
Chú Nam kể những chuyện xưa này, không chỉ Tôn Vũ Thừa thích nghe, đến cả Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng rất thích nghe.
Ví dụ như nói, ở chỗ nào đó, có một quán rất nổi tiếng, trên mạng nói món ăn ở đó rất ngon, chú Nam muốn đến ăn thử, hôm đó quán vì đặc biệt đón ông ấy, mà không mở cửa buôn bán.
Nhưng chú Nam ăn xong, cảm thấy hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn để vào hiệp hội mỹ thực, trực tiếp rời đi.
Kết quả quán ăn đó còn chửi bới chú Nam, sau đó… Quán ăn đó thất bại.
Cũng không phải là chú Nam ra tay, hơn nữa danh tiếng của quán ăn đó dựa vào sự nổi tiếng trên mạng, mọi người đều nói rất ngon, có người thì nói ngon, có người thì nói cũng bình thường, chỉ là ngại nên không nói ra.
Nhưng chú Nam nói ra, tương đương với việc chuyên gia chứng thực, vì thế, những người cảm thấy bình thường đều nói ra.
Danh tiếng của quán đó cũng đi xuống, trình độ cũng chỉ như vậy, còn tốn rất nhiều tiền để quảng cáo, một thời gian dài, tất nhiên cũng sẽ thất bại thôi.
Còn có một quán, nên nói đây không phải là một quán, là một môn tài nghệ.
Ông ấy ở một quán nào đó ăn đậu hũ lông, hôm đó là ông ấy mai danh ẩn tích, trong quán đó có một người khách nói… Đây rất bình thường, còn không ngon bằng bà ngoại của anh ta làm nữa!
Chú Nam cảm thấy quán đó vẫn ổn, nhưng cũng không đủ trình độ để lên thực đơn, vì thế, ông ấy đến quán của bà ngoại anh ta nếm thử, quả thật hương vị rất ngon, lúc này chú Nam lập tức ghi lại, sau đó dẫn người đến ăn thử, ghi vào thực đơn của hiệp hội mỹ thực.
Đậu hũ lông không thể ăn với cơm, nhà bọn họ cũng chỉ có bà lão có biết làm, cũng là bà ta đã tự nghĩ ra món đậu hũ lông đặc biệt ngon này.
Từ đó về sau nhà bọn họ, đã mở quán độc quyền, việc làm ăn cũng rất tốt, có thể mua cả nhà trong thành phố.
Trình Nguyên Hoa thở dài: “Chú Nam, chú làm hội trưởng nhiều năm như vậy, cũng không dễ dàng gì.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất