Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Cũng không nhất định.” Tôn Vũ Thừa phun vỏ ra: “Không chừng chú Nam không nhìn trúng tôi, để tôi cuốn gói trở về thì sao.”
“Cậu như vậy mà còn không nhìn trúng, vậy chú Nam vẫn là đừng tìm nữa, không tìm được đâu.”
Lưu Toàn Phúc cảm thán: “Chú Nam cũng không dễ dàng gì, sư phụ tôi và Nhiễm Lệ không đồng ý, những người thích hợp khác, thì là đầu bếp có thừa kế riêng, hoặc là không thể đảm đương vị trí hội trưởng, cậu đến đây, cũng là duyên phận.”
“Không phải sao.” Chú Nam cũng đi ra, ngồi bên cạnh Tôn Vũ Thừa, cũng lấy hạt dưa cắn: “Bây giờ tôi muốn mang Vũ Thừa ra ngoài, sau đó lão già như tôi cũng nên đi rồi.”
“Đừng nói như vậy, sau khi chú Nam mang Vũ Thừa ra ngoài, thì chú có thể nghỉ hưu rồi, đến lúc đó chú cũng không còn gánh nặng trên vai, có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi.” Lưu Toàn Phúc khuyên.
Hiển nhiên cảm xúc của chú Nam đang thấp, Trình Nguyên Hoa lập tức đổi sang vấn đề khác: “Vũ Thừa à, lúc trước cô nhỏ của cậu từng nói với tôi, nói cậu tính tình không chịu được sự trói buộc, không thích ở yên một chỗ, xin cậu ở lại kế thừa y bát của bà ta cậu cũng không chịu, bây giờ sao lại đồng ý vậy?”
Tôn Vũ Thừa thở dài: “Đó cũng là không còn cách nào, vợ chưa cưới của tôi muốn tôi ổn định, sau này nếu kết hôn sinh con, thì nhất định phải có trách nhiệm với gia đình, lại không thể giống như trước đây được, muốn đi đâu thì đi đó. Nhưng tôi cũng không cam tâm, tính cách của tôi thì thích đi ra ngoài, nhìn thấy chú Nam, tôi cảm thấy rất thích hợp với tôi.”
Cũng phải, nếu cậu ta muốn thành gia lập nghiệp, thì quả thật không thể giống như trước đây, trước kia muốn làm thế nào thì sẽ làm thế ấy, sau khi lập gia đình, dù thế nào cũng phải chăm sóc gia đình.
Chức trách của hội trưởng hiệp hội mỹ thực là đi tìm kiếm khắp nơi, tìm ra những quán và đồ ăn ngon, đây không chỉ là công việc, thỉnh thoảng còn có thể ra ngoài đi dạo, không bị gò bó ở một chỗ, vừa nghe thì thấy rất thích hợp.
“Nhìn không ra đó, cậu lại si tình như vậy, cậu phóng túng như vậy, sao quen biết bạn gái của cậu vậy?” Sư Huyền tò mò, vẻ mặt bát quái.
“Cô ấy là người tỉnh Phúc Kiến, trước kia tôi đi…”
Đêm nay, lần đầu tiên Tôn Thừa Vũ đến đây, đã cùng mọi người nói chuyện đến mười một giờ, tâm trạng cũng rất tốt, trong lúc đó càng thêm hiểu nhau cũng quen thuộc nhau hơn.
Đợi khi tất cả mọi người đều trở về phòng, ba người Trình Nguyên Hoa, Sư Huyền, Tang Ngu gặp nhau trong nhà bếp.
Sư Huyền: “Nghe thấy thì cảm giác không có vấn đề gì, gia cảnh rất tốt, không thiếu tiền, nhưng sắp kết hôn, cần tìm một công việc, cũng không thể phiêu bạt bên ngoài, đây mới là điều mang lại cảm giác an toàn cho nữ giới, lại không muốn đi ra ngoài nữa, hội trưởng hiệp hội mỹ thực rất thích hợp. Bạn gái là người tỉnh Phúc Kiến, tự mình mở quán, cũng mở một quán mỹ thực, sau này có thể cùng cậu ta đi Thượng Hải…”
Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Ừ, vừa nhìn thì thấy không có vấn đề gì, nhân phẩm cũng rất tốt.”
“Cái này cũng nhìn ra nhân phẩm sao?” Tang Ngu kinh ngạc.
“Sự chứng minh của bà Tôn là một trong số đó, hơn nữa có rất nhiều chi tiết có thể nhìn ra cậu ta rốt cuộc là người thế nào, bạn gái là mối tình thứ hai, mối tình đầu là một cô gái quen từ thời còn đi học, sau đó thích phiêu bạt, nên không tìm bạn gái nữa, sợ làm chậm trễ con gái người ta. Điểm này có thể chứng minh, trên phương diện tình cảm cậu ta là người đáng tin cậy.” Trình Nguyên Hoa nói như vậy.
Phụ nữ mà, xem một người đàn ông có thể dựa vào hay không, thì những chuyện trải qua trong chuyện tình cảm là một phần rất quan trọng.
Tang Ngu đến gần cô, đôi mắt phượng mang theo sự mập mờ: “Tôi cũng rất đáng để dựa vào…”
Trình Nguyên Hoa lạnh lùng liếc anh ta một cái, không phản ứng anh ta, lại nói: “Hơn nữa còn có rất nhiều chi tiết chứng minh, cậu ta không phải người xấu.”

Ads
';
Advertisement