Anh ta nháy mắt, có một cảm giác mập mờ không nói nên lời.
Nhiễm Lệ trừng mắt, theo bản năng lùi về phía sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ.
Tang Ngu nở nụ cười: “Tôi nói là đổi lại tôi sẽ mát xa cho anh, anh nghĩ đi đâu vậy? Hả?”
Nhiễm Lệ: “…”
“Ha ha ha! Không ngờ nhìn anh thật thà như vậy, lại có suy nghĩ như vậy!” Nói xong, Tang Ngu nháy mắt.
Làn da Nhiễm Lệ hơi đen, lúc này gương mặt hoàn toàn đen và đỏ.
Anh ta xoay người rời đi, có mấy như chạy trối chết.
Trong lòng Nhiễm Lệ chỉ có sự tức giận với Tang Ngu, anh ta không phát hiện mấy phần phiền muộn lúc nãy, đã biến mất không thấy đâu.
Sân sau, Trình Nguyên Hoa vuốt cằm, lâm vào trầm tư.
“Cô đang nghĩ gì vậy? Đây là làm sao?” Ánh mắt Sư Huyền hiếu kỳ.
Trình Nguyên Hoa vô thức di chuyển ngón tay, giọng điệu rõ ràng: “Tôi đang nghĩ… Tôi cảm thấy nên thử lại Tôn Vũ Thừa.”
“Thử cậu ta? Cô nghi ngờ cậu ta?” Sư Huyền cũng là người hiểu rõ trắng đen, Trình Nguyên Hoa nói hai chữ thử xem, anh ta lập tức hiểu ngay.
Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Cẩn thật một chút sẽ không sai đâu.”
Sư Huyền gật đầu, cùng nhận thức: “Vậy chúng ta thử cậu ta?”
“Được.”
Vì thế, khi Tôn Vũ Thừa đi ra rửa mặt, đã phát hiện đám người Trình Nguyên Hoa và Sư Huyền, Tang Ngu đang ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.
Thấy cậu ta đi ra, Trình Nguyên Hoa vẫy tay: “Qua đây nói chuyện một chút đi, buổi tối chúng tôi thích ngồi chung một chỗ nói chuyện, cậu mới đến, đúng lúc cùng mọi người làm quen một chút đi.”
Tôn Vũ Thừa không từ chối, gật đầu, để đồ xuống đi qua ngồi xuống.
Trình Nguyên Hoa đưa hạt dưa cho cậu ta.
Sư Huyền và Tang Ngu liếc nhìn nhau, truyền cho đối phương một ánh mắt.
Tuy hai người cãi nhau khiến người khác đau đầu, nhưng khi làm đại sự, vẫn biết nhất trí đối phó với người ngoài.
Tôn Vũ Thừa là người mới tới, đối với bọn họ mà nói, thì chính là “người ngoài.”
Bây giờ là thời điểm rất quan trọng, rất nhiều người tin tức linh hoạt đã biết Michelin muốn tổ chức giải thưởng ẩm thực thế giới, chỉ cần có tên trên đó, đối với một chiêu mà nói, thì cũng đã đủ để bọn họ kế thừa mãi mãi.
Rất nhiều đầu bếp quan tâm đến chiêu bài đều sẽ động lòng, chỉ xem liệu họ có điểm mấu chốt hay không.
Mà Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thì có rất nhiều công thức, chỉ là bánh ngọt thôi, nhưng đây là thời kỳ nhạy cảm, khiến người khác dễ dàng có tâm tư bất chính.
Tôn Vũ Thừa đến quá trùng hợp, tuy cậu ta là cháu trai của bà Tôn, trên danh nghĩa cũng coi như là “người quen”, nhưng cũng phải cẩn thận một chút, hiểu nhau thêm một chút vẫn tốt hơn.
Đây không gọi là bệnh đa nghi, mà gọi là cẩn thận.
Tang Ngu lạnh lùng nhìn Sư Huyền, châm chọc nói: “Không phải anh muốn vào đoàn phim sao? Khi nào thì ảnh đế lại rảnh rỗi như vậy?”
“Làm sao, muốn tôi đi rồi nhường phòng cho anh hả, tôi cứ không đi đó!” Sư Huyền híp mắt, không cam lòng yếu thế.
Vẻ mặt Trình Nguyên Hoa đầy bất lực, nhỏ giọng nói với Tôn Thừa Vũ đang ngồi bên cạnh: “Hai người này không hợp nhau, cậu không cần để ý.”
Tôn Vũ Thừa gật đầu.
Hôm nay khi ăn cơm tối cậu ta đã thấy hai người họ cãi nhau, bây giờ như vậy cũng rất bình thường.
Hai người này thường hay cãi nhau, những người khác vừa cắn hạt dưa, vừa xem náo nhiệt.
Ngay cả Tôn Vũ Thừa cũng thả lỏng, đôi vai căng thẳng cũng được thả lỏng, dựa vào ghế, nhàn nhã cắn hạt dưa, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có khả năng khiến mọi người thả lỏng, trở nên nhàn nhã hơn.
Dường như mọi phiền não, ồn ào và bận rộn đều bị bỏ lại bên ngoài quán.
… Cho dù một người thông minh thế nào ở trong trạng thái thoải mái, đều sẽ không rối rắm nhiều như vậy, xác suất nói thật cũng cao hơn nhiều.
Trình Nguyên Hoa phun vỏ ra, vẻ mặt bất lực: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, tôi đang phiền đây nè.”
Ánh mắt của cô tùy ý liếc nhìn Tôn Vũ Thừa, tùy tiện nói: “Vũ Thừa, cậu có thiên phú như vậy, lại không muốn làm đầu bếp, thật sự cả đời muốn quản lý chuyện của hiệp hội mỹ thực hả.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất