Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Hoàn mỹ!” Tôn Vũ Thừa không do dự nói: “Tôi ăn đầu cá hấp ớt rất nhiều lần, cũng chỉ có đầu cá hấp ớt mà bà Ban làm mới có thể so sánh được, hai món ngang bằng nhau. Nhưng để nói cao hơn một bậc, thì tôi cảm thấy vẫn là Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, một mặt là ăn ngon, điều quan trọng là tạo ấn tượng cho người khác khi mới ăn vào miếng đầu tiên.”
Cậu ta nhìn Trình Nguyên Hoa, vẻ mặt đầy khen ngợi: “Bà chủ Trình thật lợi hại, có được tay nghề như vậy, hơn nữa lại dám thêm nguyên liệu là thuốc trung y vào, lợi hại! Nếu không phải tôi trời sinh vị giác nhanh nhạy, có thể còn nếm không ra.”
Tôn Vũ Thừa đây là đang khen Trình Nguyên Hoa, thuận tiện cũng khen bản thân mình.
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa lóe lên tia giảo hoạt, cười nói: “Tôi không chỉ như vậy, còn có bốn loại mà cậu ăn nhưng vẫn không nhận ra.”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Tôn Vũ Thừa đầy kinh ngạc.
Cậu ta đối với lưỡi của bản thân rất tin tưởng, chỉ là không ngờ, lại không thể nếm ra tất cả nguyên liệu mà Trình Nguyên Hoa đã dùng trong món ăn!
“Người trẻ tuổi, đừng đắc ý, so với sư phụ của tôi, cậu còn non lắm.” Lưu Toàn Phúc vui mừng, vỗ lên vai Tôn Vũ Thừa, vẻ mặt kiêu ngạo.
Giọng điệu này của cậu giống như Trình Nguyên Hoa đã già vậy…
Tôn Vũ Thừa: “…”
Cậu ta nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, bên trong có kinh ngạc và khâm phục, cũng có mấy phần phức tạp.
Ngược lại chú Nam rất vui mừng, trừ Trình Nguyên Hoa ra thì Tôn Vũ Thừa là người ông ấy thấy có thiên phú cao nhất.
… Có thể bồi dưỡng thành hội trưởng hiệp hội mỹ thực.
“Đến đây, ăn cơm đi.” Chú Nam gắp đồ ăn cho Tôn Vũ Thừa.
Tôn Vũ Thừa lấy lại tinh thần, cười với chú Nam, cúi đầu ăn cơm.
Một bữa cơm kết thúc, mặc kệ là món nào, Tôn Vũ Thừa đều có thể nói ra tên nguyên liệu, giống với nguyên liệu Trình Nguyên Hoa dùng thì kém mấy thức, cũng không nói đủ toàn bộ.
Tuy Trình Nguyên Hoa thấy so với tất cả đầu bếp ở đây thì đã rất lợi hại rồi, nhưng Tôn Vũ Thừa vẫn bị đả kích.
Từ lúc cậu ta phát hiện thiên phú, đây là lần đầu tiên cậu ta bị xì hơi, còn liên tiếp bị xì hơi.
Trình Nguyên Hoa thật khiến cậu ta gặp khó khăn.
Chú Nam an ủi: “Không sao, cậu đã rất giỏi rồi, hội trưởng hiệp hội chúng ta, không cần phải nếm ra người khác dùng nguyên liệu là gì để nấu, chỉ cần biết nếm được ngon hay không là được rồi.”
Tôn Vũ Thừa mím môi, gật đầu.
Nửa ngày sau, cậu ta nhìn về phía chú Nam: “Chú Nam, chúng ta sẽ ở đây mấy ngày sao, tôi phải nếm thật kỹ món ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, tìm ra điểm mấu chốt của bà chủ Trình!”
Chú Nam trực tiếp gật đầu, không hề chần chừ: “Vốn tôi muốn ở đây một thời gian, Nguyên Hoa, cô để ý chúng tôi nhiều người sao? Tiền cơm tôi sẽ trả!”
“Được.” Trình Nguyên Hoa cũng không ngẩng đầu lên, đồng ý.
Chú Nam nở nụ cười sáng lạn, ánh mắt nhìn Tôn Vũ Thừa cũng đầy từ ái: “Đi thôi, mấy ngày nay cậu sẽ ở chung với tôi, tôi đưa cậu về phòng.”
“Được thôi!” Tôn Vũ Thừa ký vali đi theo.
Đợi khi hai người biến mất khỏi tầm mắt, vừa rồi Nhiễm Lệ vẫn luôn cúi đầu thu dọn bàn thì ngẩng đầu lên nhìn về hướng bóng dáng của chú Nam, ánh mắt phức tạp.
Tang Ngu đến gần anh ta, thấp giọng nói: “Sao vậy? Trong lòng có chút ghen tỵ sao?”
Từ lúc chú Nam trở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, thì đối với Nhiễm Lệ rất tốt, luôn nhìn Nhiễm Lệ với ánh mắt từ ái.
Tuy Nhiễm Lệ không cho anh ta sắc mặt tốt, nhưng Tang Ngu và Nhiễm Lệ là bạn cùng phòng, tất nhiên cũng biết cánh cửa trong lòng anh ta đã từ từ mở ra.
Sau đó, Tôn Vũ Thừa đến đây, đây là người kế nhiệm chính thức mà chú Nam chọn, tất nhiên cũng sẽ đem ánh mắt từ ái trên người Nhiễm Lệ dời đi, đặt lên người Tôn Vũ Thừa.
Nhiễm Lệ nhíu mày, không trả lời.
Tang Ngu vỗ vai anh ta, chớp mắt nói: “Nếu tâm trạng anh không tốt, chúng ta về phòng, tôi để anh vui vẻ lại?”

Ads
';
Advertisement