Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trước khi cúp điện thoại, bà Tôn còn nói một câu: “Tôi phải gọi cho thằng nhóc thối này mới được, chúng tôi để nó tiếp quản Phúc Dật Hiên thì nó muốn đi, bây giờ lại chủ động đi tiếp quản hiệp hội mỹ thực, thằng nhóc thối này!”
Tất nhiên, bà Tôn vẫn muốn Tôn Vũ Thừa kế thừa bà ta.
Trình Nguyên Hoa cười cúp điện thoại.
Hẹn gặp Tôn Vũ Thừa là buổi tối ngày thứ hai tới Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, không thể không nói, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cái gì cũng tốt, chỉ là có hơi xa thôi.
“Xin chào, chào mọi người, tôi là Tôn Vũ Thừa!” Cậu nhóc này không giống với ảnh chụp lắm, ốm hơn cũng đen hơn một chút, nhưng tinh thần rất tốt, cơ thể có vẻ cũng rất cường tráng.
Vừa nhìn đã biết nhiều năm bôn ba dưới ánh mặt trời.
Chú Nam đánh giá cậu ta một vòng, ánh mắt lộ ra vẻ mặt vừa ý.
“Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì đúng lúc cùng chúng tôi ăn một chút gì đi!” Trình Nguyên Hoa kêu Lưu Toàn Phúc lấy thêm một bộ chén đũa: “Chúng tôi còn đang ăn cơm, nếu cậu không ngại thì ngồi xuống ăn một chút đi.”
Thức ăn trên bàn đã ăn được một nửa, nhưng những người khác vẫn còn đang ăn, không tính là đồ ăn thừa.
… Chẳng qua là có một số người chú ý thì vẫn sẽ để ý.
Tôn Vũ Thừa trực tiếp ngồi xuống bên cạnh chú Nam, đưa tay ra nhận chén đũa mà Lưu Toàn Phúc đưa tới: “Cảm ơn!”
Cậu ta cười rất tươi, nhìn mọi người nói: “Sao có thể ghét bỏ chứ! Đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, ai cũng biết đó là đồ ăn ngon, tôi có thể gặp được thì đó là phúc khí của tôi!”
Nói xong, cậu ta trực tiếp vươn đũa về dĩa rau, vô cùng tự tại, một chút khách khí cũng không có.
Làn da cậu ta hơi đen, khá giống với Nhiễm Lệ, khi cười lên lộ ra hai hàm răng trắng.
Nhiễm Lệ thì có vẻ thật thà phúc hậu, Tôn Vũ Thừa thì thông minh hơn một chút, nhưng loại thông minh này không khiến người khác cảm thấy chán ghét, ngược lại là vô cùng đáng yêu.
Ánh mắt cậu ta trong suốt, như có ánh sáng.
…. Quả thật là một người không hề khiến người khác cảm thấy chán ghét.
Chú Nam vô cùng vừa ý, một bên gắp rau cho cậu ta, một bên hiền từ nói: “Ăn nhiều một chút, cái này rất ngon, cậu nếm thử xe, xem tay nghề của bà chủ Trình của chúng ta thế nào?”
Nghe vậy, động tác của Tôn Vũ Thừa chậm lại, từ ăn cơm biến thành nếm thử đồ ăn.
Cậu ta nhắm mắt lại, nhai một cách từ tốn, nửa ngày sau, cậu ta nói: “Đầu cá hấp ớt, hành, gừng, tỏi, dầu hào… Mỡ gà, mỡ heo… Đinh hương… Hoắc hương? Nhưng hương vị sao có thể nhẹ như vậy chứ?”
Cậu ta nói một hơi hơn mười loại nguyên liệu, đã nói hơn phân nửa thành phần bên trong.
“Có hoắc hương?” Ánh mắt chú Nam mang theo sự nghi ngờ, có hai phần không tin.
Hoắc hương có mùi rất nặng, sao ông ấy ăn vào mà không nhận ra chứ?
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa cũng mang theo sự kinh ngạc, cười nói: “Đúng vậy, Tôn Vũ Thừa đúng rồi, có hoắc hương.”
“A?” Chú Nam, Lưu Toàn Phúc, Nhiễm Lệ vốn là người hiểu rõ, nhất thời vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bọn họ ăn lâu như vậy, lại không biết trong đây còn có hoắc hương?
Trình Nguyên Hoa tiếp tục giải thích: “Sau khi được xử lý, mùi của hoắc hương đã rất nhẹ, một chút mùi vị đó kỳ thật chỉ dùng để phụ trợ thêm cho ớt băm thôi, vốn rất nhẹ, nên khi ăn vào dường như là không nhận ra.”
Cô lại giải thích kỹ thêm mấy câu, vẻ mặt mọi người đều tỉnh ngộ.
Mấy người nhìn Trình Nguyên Ha, lại nhìn Tôn Vũ Thừa, giống như đang nhìn quái vật.
Tôn Vũ Thừa này… Quả thật không đơn giản.
Khó trách trước đây bà Tôn lại muốn cậu ta về thừa kế y bát, lúc nhỏ còn ép cậu ta học nấu ăn, nghe nói cậu ta nhận lời mời của hội trưởng hiệp hội mỹ thực, thì còn có chút tiếc nuối.
Thiên phú như vậy quả thật rất thích hợp làm một đầu bếp lợi hại.
“Lợi hại.” Lưu Toàn Phúc giơ ngón tay cái, vẻ mặt sùng bái nhìn Tôn Vũ Thừa.
Ánh mắt chú Nam càng vui mừng, nhìn Tôn Vũ Thừa giống như thấy bảo tàng, giọng của ông ấy rất dịu dàng: “Vũ Thừa à, vậy cậu nói xem, món này thế nào?”

Ads
';
Advertisement