Chú Nam lắc đầu, vẻ mặt tươi cười: “Cũng được, tôi đã quen rồi, thực đơn và quán ăn được ghi trên hiệp hội, mỗi khi nhiều thêm được một tên, tôi cũng rất vui vẻ, chỉ là hy vọng sau này, hội trưởng tiếp theo, cũng có thể có tiêu chuẩn nghiêm ngặt, không thể để những cái tên không lên được ghi vào đó.”
“Yên tâm đi, hiệp hội còn những đầu bếp khác giám sát mà.” Dương Lâm vỗ vai ông ấy: “Tôi nói này ông bạn, cả đời này cũng coi như là vì mỹ thực Trung Hoa cống hiến hết mình rồi.”
Nếu không có những người như ông ấy, hoặc giống như bà lão làm đậu hũ lông kia, thì sau khi bà ta rời đi, thì sẽ hoàn toàn biến mất giữa dòng sông dài của lịch sử.
Nhưng bởi vì tay nghề đó đã trở thành chén cơm của bọn họ, nhất định sẽ có người học theo và tiếp tục kéo dài.
Chú Nam lắc đầu: “Không muốn là người vĩ đại gì, chỉ hy vọng trăm năm sau, những mỹ thực bây giờ vẫn còn tồn tại, sẽ có thêm càng nhiều món ăn ngon hơn. Đời này của tôi, cũng không phải là chưa từng làm sai chuyện gì, không nghiêm khắc, thậm chí chuyện Thực Thiên Hạ…”
Nói đến đây, ông ấy cũng không nói tiếp được, nhìn về phía Nhiễm Lệ.
Nhiễm Lệ không nói chuyện, chỉ là đứng lên, đi về phía phòng bếp.
Chú Nam theo bản năng cũng đứng lên, muốn đi theo, nhưng Trình Nguyên Hoa đã ngăn ông ấy lại: “Chú Nam chú ngồi ở đây một lát đi, tôi đi xem anh ta.”
Trình Nguyên Hoa nhanh chóng bước theo sau.
Nhiễm Lệ đang ở trong nhà bếp rửa rau, Trình Nguyên Hoa vừa bất đắc dĩ lại buồn cười.
Người này cho dù không vui, cách trút giận cũng là giúp cô làm việc.
Giọng điệu của Trình Nguyên Hoa mang theo ý cười: “Cậu muốn đem tất cả rau của buổi tối đều rửa hết sao?”
Nếu lúc này lấy rau của buổi tối ra rửa, thì đến tối sẽ không tươi nữa.
Bởi vậy, cô mới nói những lời có ý trêu chọc này.
Nhiễm Lệ nghe vậy, trên mặt có chút ngượng ngùng, anh ta bỏ rau xuống, nhìn Trình Nguyên Hoa nở nụ cười ngây ngô: “Tôi không rửa rau nữa, buổi trưa còn cần chuẩn bị gì nữa không?”
“Cần cậu đi nghỉ ngơi.” Trình Nguyên Hoa nói xong, kéo tay Nhiễm Lệ ngồi xuống trên băng ghế trong nhà bếp.
Nhiễm Lệ lấy ra một cái khăn lau tay, sau khi ngồi xuống cũng không nói chuyện.
Trình Nguyên Hoa nhìn anh ta: “Còn đang tức giận sao? Tuy nói lời này cũng không nhằm nhò gì, nhưng người phạm sai lầm cũng không phải là chú Nam. Hàng năm ông ấy đều ở bên ngoài, chuyện của hiệp hội mỹ thuật khẳng định sẽ cần phó hội trưởng hỗ trợ, ông ấy phải tự mình ra ngoài tìm món ăn ngon, khó tránh sẽ sơ sót chuyện trong hiệp hội mỹ thực.”
Nhiễm Lệ cúi đầu, không nhìn rõ gương mặt và vẻ mặt của anh ta.
Trình Nguyên Hoa vỗ vai anh ta: “Có thể cậu không biết, lúc đầu, chú Nam cũng từng bị phó hội trưởng đó ép phải nhường vị trí, mấy năm đầu ông ấy không đề phòng, khi bắt đầu đề phòng, thì thế lực của đối phương đã lớn mạnh.”
Nếu không phải bọn họ liên hợp từ trước, nếu không phải cô chuẩn bị trước, lại có Diệp Dư Chiêu và Vương Ký giúp đỡ, thì có thể chú Nam đã gặp nguy hiểm rồi.
Rất nhiều người mãi mãi cũng không tưởng tượng được, một người thật sự xấu xa, bọn họ có thể làm đến bước nào.
Con người phải học cách phòng bị, nhưng đôi lúc, muốn đề phòng cũng không được.
Nhiễm Lệ hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Thật ra tôi đã không trách ông ấy, cũng không nên trách ông ấy, dù sao người hại Thực Thiên Hạ chúng ta, không phải là ông ấy.”
“Vậy tại sao cậu còn không vui vẻ chứ?” Trình Nguyên Hoa quay đầu nhìn anh ta.
Giọng Nhiễm Lệ cũng thấp xuống, dường như không thể nghe thấy: “Bản thân tôi cũng không biết…”
Trình Nguyên Hoa ngây người.
Cô nhìn Nhiễm Lệ đang cúi đầu, nghĩ đến thời gian này ở chung một chỗ, ánh mắt đột nhiên tỉnh ngộ.
Thì ra là như vậy!
Người của Tiệm Gia Đình Đỉnh Ngự đã vào đó rồi, phó hội trưởng cũng đã vào, cho nên anh ta có chút trách móc, nhưng mấy ngày nay chú Nam đối với anh ta rất tốt đã khiến anh ta hiểu rõ, cũng không trách chú Nam nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất