Một lát sau lại vang lên tiếng kêu đầy kích động của họ—
“Mẹ ơi! Chả viên này!!”
“Mẹ mau ăn chả viên này đi, ăn thật sự rất ngon!”
“Ăn ngon ăn ngon, ăn quá ngon!”
“Hu hu hu, ngon đến muốn khóc.”
…
Trong phòng bếp, Trình Nguyên Hoa ngồi trên ghế nghe tiếng bàn tán của họ, mỉm cười.
Lúc này, Diệp Dư Chiêu bưng hai chén ra, bên trong để ít chả viên và thức ăn, cùng với một đôi đũa đưa cho cô.
“Ăn chút đi.” Diệp Dư Chiêu nói.
Trình Nguyên Hoa ngẩn người, rồi sau đó đưa tay nhận lấy, vừa ăn vừa hỏi: “Sao anh lại ra đây?”
Trong tay Diệp Dư Chiêu cầm một cái chén khác, ngồi xuống bên cạnh ăn cùng cô, đáp: “Mang chút đồ ăn cho cô, bọn họ múc cho cô một chén trước rồi mới ăn.”
Khóe miệng Trình Nguyên Hoa nở nụ cười.
Mấy người trong tiệm rốt cuộc vẫn còn chút lương tâm.
Diệp Dư Chiêu lại nói: “Nhiễm Lệ và Lưu Toàn Phúc đều nói họ sẽ ăn nhanh rồi ra thế chỗ cô, để cô vào ăn một chút, họ vẫn còn giữ lại chút đồ chưa nấu để lát cô ăn.”
Trình Nguyên Hoa trả lời.
Cô để cho bọn họ ăn trước, còn cô ngồi trong bếp canh chừng, nếu khách hàng có cần gì hay gọi người cũng sẽ có người phục vụ.
Trong tiệm rất rộn ràng, phía sân sau cũng rộn rã.
Trình Nguyên Hoa và Diệp Dư Chiêu ngồi trên băng ghế trong bếp, mỗi người cầm một chén ăn trong im lặng.
Có hơi cay, Trình Nguyên Hoa hít hà hai tiếng, lập tức có một ly nước được đưa sang.
Trình Nguyên Hoa sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy.
Cô phát hiện, Diệp Dư Chiêu không phải người thích nói nhiều, nhưng anh là một người rất tinh tế, săn sóc và quan tâm đúng lúc và vừa phải không khiến người khác ghét.
Ngược lại cảm thấy rất ấm áp và săn sóc.
“Cảm ơn anh.” Trình Nguyên Hoa uống ngụm nước, cất tiếng cười.
Diệp Dư Chiêu khẽ khựng lại, rồi nhẹ nhàng nói: “Cô đừng khách sáo với tôi như thế…”
Bên ngoài rộn ràng tiếng nói cười, chỗ Diệp Dư Chiêu im lặng nên giọng anh rõ mồn một.
“Anh cần gì phải đối xử tốt với tôi như vậy?” Trong giọng nói Trình Nguyên Hoa pha ít cười, ánh mắt lại mang theo ẩn ý thâm sâu và phức tạp.
Cô thật sự nợ Diệp Dư Chiêu rất nhiều, tiệm mỹ thực Trình Ký có được ngày hôm nay là nhờ Diệp Dư Chiêu lặng lẽ ủng hộ, anh không chỉ âm thầm ủng hộ cửa hàng này, mà còn quan tâm săn sóc cô nhiều.
Tâm trạng Trình Nguyên Hoa có hơi bối rối, có cảm giác không tự nhiên và cả… vui vẻ?
Diệp Dư Chiêu dừng động tác ăn chả viên, một lúc lâu sau, anh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, ánh mắt chăm chú đầy nghiêm túc.
Trái tim Trình Nguyên Hoa đập thình thịch.
Diệp Dư Chiêu nhìn cô, mở miệng: “Bởi vì…”
“Bà chủ!! Còn chả viên không?!”
“Chả viên”
Bên ngoài có tiếng gọi lấn áp mất nửa câu sau của Diệp Dư Chiêu, Trình Nguyên Hoa chỉ nghe thấy hai chữ “Bởi vì”.
Cô ngẩng đầu, gọi với ra bên ngoài: “Tới ngay tới ngay!”
Rồi sau đó lại nhìn về phía Diệp Dư Chiêu với ánh mắt nghi ngờ: “Vừa rồi anh nói gì? Tôi chưa nghe rõ.”
Diệp Dư Chiêu mím môi, mở miệng: “Tôi nói…”
Nhiễm Lệ bất ngờ xuất hiện sau cánh cửa, ngắt ngang lời Diệp Dư Chiêu, anh ta hỏi: “Có khách gọi sao?”
Trình Nguyên Hoa nhìn về phía Nhiễm Lệ, gật đầu: “Mang số chả viên còn dư lại lên đó đi, chia cho họ một ít, đừng để họ tranh giành nhau.”
“À, được!” Nhiễm Lệ đáp lời, sau đó nhanh nhẹn đi lấy số chả viên còn thừa lại, còn không quên dặn dò: “Bà chủ Trình cũng mau ăn một chút đi!”
Trình Nguyên Hoa gật đầu.
Chờ sau khi Nhiễm Lệ đi rồi, bên ngoài bắt đầu chia chả viên, Trình Nguyên Hoa lại quay đầu nhìn về phía Diệp Dư Chiêu lần nữa, hỏi: “Vừa rồi anh nói gì?”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Anh ngập ngừng một lúc, nở nụ cười: “Không có gì, mau ăn đi.”
Ánh mắt Trình Nguyên Hoa ngập tràn khó hiểu.
Cô luôn cảm thấy… Có lẽ vừa rồi Diệp Dư Chiêu nói gì đó rất quan trọng.
Vừa lúc cô đã ăn hết đồ trong chén rồi, thấy Diệp Dư Chiêu không nói không rằng, cô bưng chén đi ra ngoài.
Những người ở sân sau vừa nhìn thấy cô đã lập tức mồm năm miệng mười gọi:
“Sư phụ mau tới đây, chỗ đây còn chả viên này!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất