Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Tiệm mỹ thực Trình Ký đang bận rộn chuẩn bị nguyên liệu cho buổi tối cho nên không thể đón tiếp khách hàng, vì thế họ chỉ có thể đi dạo quanh thôn.
Cũng nhờ danh tiếng của tiệm mỹ thực Trình Ký mà bây giờ thôn Thang Hòe có không ít địa điểm vui chơi.
Siêu thị nhỏ, khu vui chơi, nhà nghỉ, tiệm cơm, tất cả những chỗ này đều là người dân thôn Thang Hòe đi xa xứ làm ăn quay về quê mở cửa hàng, làm ăn cũng rất tốt, ít nhất thì cũng đủ trang trải cuộc sống.
Đi làm xa xứ không dễ, về quê tự mình làm chủ, không mong giàu sang phú quý, chỉ cần có tiền lời thì họ không muốn tiếp tục ra ngoài làm công.
6 giờ, tiệm mỹ thực Trình Ký.
Trình Nguyên Hoa cao giọng hỏi: “Lưu Béo, cá viên đã chia xong chưa?”
“Rồi!”
Trình Nguyên Hoa lại nhìn Nhiễm Lệ, hỏi: “Đồ chay đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi!”
Trình Nguyên Hoa lại nhìn ra phía sân sau, cất cao giọng: “Sư Huyền, Ngu Mỹ Nhân, hai người giết cá xong chưa?”
“Đây đây, lập tức có ngay!”
Dọn dẹp sạch sẽ, tất cả món ăn đã chuẩn bị xong, cuối cùng Trình Nguyên Hoa mới thở phào.
6 giờ rưỡi, khách hàng bắt đầu vào tiệm.
Dù sao cũng là hoạt động, hôm nay thực khách đến tiệm mỹ thực Trình Ký đông hơn ngày thường không ít, nhưng vì Trình Nguyên Hoa đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho nên không hoảng hốt chút nào.
Trình Nguyên Hoa đã hứa sẽ cho Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội ăn lẩu cùng khách hàng, chẳng qua vì Sư Huyền và Tang Ngu không thể lộ mặt cho nên thực khách ăn ở trong quán, họ ăn ở sân sau, đêm nay họ không cần nhọc lòng phục vụ khách hàng.
Đồ ăn đã chia sẵn vào khay đặt trên tủ kính, khách hàng tự lấy, một bên là thịt một bên là thức ăn, mâm món mặn và mâm món chay không giống nhau, nhiều vô số kể, muốn ăn gì tự mình lấy.
Ban đầu mở hoạt động này, Trình Nguyên Hoa cũng không định tính toán giá cả quá chi li, giá bán không cao, nếu đã dùng mấy loại viên thả lẩu thủ công bán, thì bán một phần mấy trăm tệ đã rất ổn rồi.
Nhóm khách hàng cũng lục tục ngồi xuống.
“Kia là viên gì vậy, sao lại nhiều thế?” Có người nhìn đồ ăn rồi hỏi: “Chỉ có nhiêu này khách thì sao ăn hết chỗ viên này?”
Cũng có không ít người nghi ngờ, lúc này, mấy người Lưu Toàn Phúc cũng đi ra trước lấy đồ ăn xuống sân sau.
Có người thấy mấy người Lưu Toàn Phúc lấy không ít viên, mắt hơi lóe lên, rồi lặng lẽ lấy rất nhiều viên về bàn của mình.
Sau khi thực khách lấy thức ăn mình muốn ăn xong, đồ ăn trong tủ kính đã vơi đi một nửa.
“Thức ăn thừa tối nay mọi người sẽ giải quyết thế nào? Không giữ lại để lần sau nấu ăn đó chứ?” Có người ôm nghi ngờ hỏi.
Dương Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn: “Chờ lát nữa cậu ăn xong rồi xem còn thừa bao nhiêu nhé.”
Khuôn mặt người nọ ngập tràn khó hiểu.
Chớp mắt, nồi lẩu đã được đám người Nhiễm Lệ và Lưu Toàn Phúc bê lên, mùi hương lẩu say lòng người thoang thoảng trong không khí càng thêm nồng nàn hơn.
“Thơm quá đi!”
“Hời rồi hời rồi, may là tôi giành được chỗ!”
“Tôi còn đang nghĩ thầm sao lại lâu có lẩu vậy đó chứ.”
“Bật lửa lên đi, tôi muốn được ăn lẩu thật nhanh!”
“Sao còn chưa sôi?”

Những người này còn khoa trương hơn cả lần đầu tiên đám người Sư Huyền được ăn lẩu Trình Ký, họ không ngừng nuốt nước miếng, ngóng trông lẩu nhanh sôi.
Sân sau rất rộn ràng, trong tiệm cũng cực kỳ náo nhiệt.
Dù không ai trông chừng nhưng trong tiệm rất trật tự ngay ngắn.
Những người bỏ tiền đi từ xa đến tiệm mỹ thực Trình Ký chỉ để ăn một bữa lẩu đều là người có tiền, nhân phẩm cũng không tệ, tạm thời thì chưa xảy ra tranh chấp.
TV trong tiệm đang chiếu bản tin, nhóm thực khách bắt đầu nhúng lòng và ruột vịt.
Khi miếng đầu tiên vừa vào miệng, mắt họ đã sáng lên…
“Ăn quá ngon!!!”
“Lòng này thật là ngon ghê!”
“Tôi lại cảm thấy ruột vịt ngon hơn.”
“Chậc, cứ yên tâm mà ăn đi, món ăn của tiệm mỹ thực Trình Ký không món nào là không ngon cả!”

Ads
';
Advertisement