Ánh mắt Trình Uyển hiện lên chút bối rối.
Tình cảm bà ta dành cho ông Vinh rất phức tạp, nhưng đám người Trình Nguyên Hoa đều rõ bà ta vẫn còn yêu ông ta.
Đón năm mới không về, sợ rằng trong lòng bà ta luôn nhớ nhung.
Trình Uyển không nỡ rời xa tiệm mỹ thực Trình Ký cũng là thật, bà ta thay da đổi thịt ở nơi này, tìm được cuộc sống mới cũng ở nơi này…
Lúc này, ông Vinh xách đồ của bà ta đi ra, ông ta bước nhanh lên trước, xòe tay ra nắm lấy tay Trình Uyển, cất giọng nhẹ nhàng: “Nếu nhớ nơi này có thể đến đây bất kỳ lúc nào, tôi đưa bà tới đây.”
Ông Vinh lại nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, trong giọng nói ẩn chứa cảm kích: “Cảm ơn cô, thật lòng cảm ơn cô.”
Ông ta ngập ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Không biết sau này tôi còn cơ hội đi cùng Uyển Nhi đến đây không?”
Trình Nguyên Hoa nhún vai: “Dù sao tôi đã giữ lại phòng cho chị Trịnh, ông có thể vào ở hay không, không thể hỏi tôi được.”
Tuy rằng nhờ ông Vinh đứng sau chống lưng cho tiệm mỹ thực Trình Ký, đã làm cho đám người không có ý tốt hay bọn trộm cắp né xa ba mét, cũng coi nhưng giúp tiệm mỹ thực Trình Ký không ít.
Nhưng Trình Nguyên Hoa vẫn tôn trọng lựa chọn của Trình Uyển, cô biết vì sao ông Vinh giúp tiệm mỹ thực Trình Ký, thế cho nên cô chỉ cần bảo vệ tốt Trình Uyển là đủ rồi.
Ông Vinh sửng sốt một chút, rồi sau đó nở nụ cười tươi tắn, nắm tay Trình Uyển thật chặt.
Trình Uyển hơi dịch tầm mắt đi, có hơi xấu hổ.
Hai người nắm tay nhau đi tới chỗ đỗ xe.
Trình Nguyên Hoa đứng ngoài cửa bất ngờ gọi to
“Chị Trịnh!”
Trình Uyển quay đầu lại, nhìn về phía cô.
Trình Nguyên Hoa nở nụ cười rạng rỡ, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
“Mọi người đều mong chị sống thật vui vẻ.”
“Hẹn gặp lại.”
Trình Uyển ngẩn người, rồi sau đó cười gật đầu: “Được, hẹn gặp lại.”
Nhờ sự giúp đỡ những người này, nhờ thế mà bà ta có thể vươn từng bàn tay thoát ra khỏi địa ngục, và yêu lại người đàn ông luôn làm bà ta do dự ngập ngừng này.
Bà ta cũng muốn mình sống thật tốt, sống thật vui vẻ.
Trình Uyển đi rồi, tuy cảm giác tồn tại của bà ta ở tiệm mỹ thực Trình Ký không mạnh, nhưng mọi người vẫn cảm thấy dường như tiệm mỹ thực Trình Ký đã im lặng hơn không ít.
Bà ta đang mang thai, ngày thường họ đều luôn miệng nói chị Trịnh, Bối Nhi, bọn họ đều biết một mình chị ta sắp biến thành hai người.
Vì thế mà Trình Uyển đi rồi, đã ít đi hai người.
Cô không phải người thích nói chuyện, nhưng khi bọn quay đầu lại nhìn cô, nếu không ngồi trên ghế mỉm cười đáp lại, thì cũng là nhìn họ với ánh mắt trìu mến.
Có khách thì bưng bê và tính tiền, lúc không có khách lại chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, khi rảnh rỗi sẽ khâu miếng độn giày cùng Từ Tú Uyển, đến cả Tang Ngu thâm niên ngắn nhất cũng nhận được một cặp độn giày.
Ở đây, không có cạnh tranh giữa người và người, cũng không có nghi kỵ, chỉ có tin tưởng và quan tâm lẫn nhau.
“Ôi, lại một người trong tiệm đi rồi.” Từ Tú Uyển thở dài.
Tang Ngu sờ khuyên tai, nói: “Không sai đâu, vài ngày nữa hai tên xấu xí kia cũng về rồi.”
Người anh ta nói chính là Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội.
Rõ ràng là một câu an ủi, mà ra khỏi miệng anh ta lại rất thiếu đòn.
Trong mắt anh ta, trên đời này chỉ có một mình anh ta đẹp, những người còn lại đều xấu.
Đương nhiên, có lẽ là bởi vì “Ăn nhờ ở đậu”, có lẽ là bởi vì Trình Nguyên Hoa nắm giữ con đường ăn uống của anh ta.
Cho nên bây giờ Tang Ngu sẽ nói, người xinh đẹp chỉ có anh ta và Trình Nguyên Hoa, những người khác đều xấu.
Miệng anh ta rất thiếu đòn, đến cả Trình Nguyên Hoa khi nghe chính miệng anh ta nói cô đẹp thì cũng muốn trợn mắt lườm anh ta một cái.
Sự tự tin này chỉ có Ngu Mỹ Nhân mới có được.
Trình Nguyên Hoa quay đầu nhìn anh ta, nói một câu đầy hàm ý: “Rửa chén xong chưa?”
Tang Ngu: “…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất