Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trình Nguyên Hoa trừng mắt nhìn anh ta: “Ngày đầu tiên của năm mới, lười so đo với anh.”
Bên kia, Sư Huyền cười đến ôm bụng: “Ha ha ha! Ngu mỹ nhân a Ngu mỹ nhân, không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay! Không phải chỉ là một quả pháo hoa thôi sao? Nhìn tiền đồ của cậu kìa!”
Tang Ngu quay đầu, hung hăng trừng một cái: “Anh không sợ sao? Nếu anh không sợ, cũng không đến mức hoảng hốt đến nỗi suýt ngã như tôi!”
“Mau nhìn kìa…” Trịnh Uyển đột nhiên cao giọng, chỉ vào chân trời.
Đám người Trình Nguyên Hoa vội vàng nhìn qua, chỗ chân trời kia, tầng tầng lớp lớp pháo hoa đang cùng nhau nổ tung.
Ở phía trên cao, từng đóa pháo hoa nở rộ như che khuất cả bầu trời, chiếu sáng toàn bộ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Tuy pháo hoa ở phía xa rất đẹp nhưng từng đợt pháo hoa phía trên đầu họ cũng đẹp rực rỡ không kém là bao.
Trình Nguyên Hoa ngẩng đầu nhìn pháo hoa, pháo hoa lúc sáng lúc tối vừa vặn khiến cho mặt cô cũng lúc sáng lúc tối.
“Chúc mừng năm mới!” Trình Nguyên Hoa hô một tiếng.
Diệp Dư Chiêu là người nói tiếp lời đầu tiên sau cô: “Chúc mừng năm mới.”
Giọng nói tuy không quá lớn nhưng vẫn đủ để mọi người nghe thấy nó.
Bên cạnh đám người Sư Huyền và Tang Ngu lại hét toáng lên, phảng phất như đang so giọng của ai lớn hơn, một tiếng hét to lại được nối tiếp bởi một tiếng to hơn, ở trong tiếng pháo hoa thấp thoáng xen kẽ toàn sự vui mừng.
“Chúc mừng năm mới.” Tất cả đồng loạt hét lên.
Trình Nguyên Hoa nghe xong, khóe miệng không khỏi nhếch lên vui vẻ, lúm đồng tiền trên má cũng phá lệ vô cùng xinh đẹp.
Nhìn pháo hoa, Trình Nguyên Hoa bỗng quay đầu lại nhìn bảng hiệu [Tiệm Mỹ Thực Trình Ký] được hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm chiếu sáng.
Bảng hiệu này vốn chỉ là Trình Nhuế Hoa tùy tiện treo lên tạm bợ để mở một cửa hàng ứng phó với hệ thống.
Bây giờ, bảng hiệu này có ý nghĩa rất trọng đại với cô
Cô mong rằng trong tương lai cô có thể làm bảng hiệu này càng nổi tiếng hơn, khiến món ngon nhà họ Trình vang danh bốn phía, để ông cụ Trình và Trình Trường Tây thấy được cô chấn hưng nhà họ Trình.
Tiệm mỹ thực Trình Ký vốn chỉ là một cái tên được đặt qua loa, nhưng bây giờ là gốc rễ của cô.
Trước kia Mỹ Thực Điếm là một cái tên bình thường.
Bây giờ Mỹ Thực Điếm chính là nơi có bao la món ngon.
Mỹ thực, đẹp và cả ngon.
Năm cũ đã qua, nhưng chỉ cần cô và những người xung quanh vẫn còn đây, tâm nguyện vẫn không thay đổi.
Năm mới, sẽ vui vẻ hơn năm cũ.
Thậm chí sẽ càng vui hơn nữa.
Xin chào năm mới.
Xin chào tiệm mỹ thực Trình Ký trong tương lai.
Qua năm mới, mỗi ngày trôi qua cũng không có gì thay đổi nhiều.
Tiệm mỹ thực Trình Ký chính là thế đấy, nói bận thì cũng bận lắm, công việc vẫn còn đăng đăng đê đê, nhưng nói nhàn thì cũng nhàn đó, không có quá nhiều công việc chất đống chờ họ giải quyết.
Mùng hai tháng giêng, Trình Uyển đã được ông Vinh đón đi.
Bây giờ trạng thái của Trình Uyển rất tốt, còn mang thai Bối Nhi, tuy ông Vinh buồn bã vì nhớ nhung Trình Uyển không ở cạnh mình, nhưng gánh nặng tâm lý đúng là giảm đi đáng kể.
Ông ta gầy đi một chút, nhưng ánh mắt không còn u ám như trước kia, mà thêm nhiều phần phấn chấn tinh thần.
Trình Uyển thấy hết cả.
Bỗng nhiên bà ta nói với Trình Nguyên Hoa: “Lần này tôi đi cùng ông ta, về nhà một thời gian rồi quay lại.”
Trình Nguyên Hoa hơi sửng sốt.
Rồi cô chợt hiểu ra, Trình Uyển phải về rồi.
Cũng phải, dù sao đây cũng không phải nhà của bà ta, bà ta đến đây thư giãn, tới đây đón tết.
Nhưng dù sao nó cũng chẳng phải nhà của bà ta, bà ta sẽ không sống luôn ở đây.
Trình Nguyên Hoa dang tay ôm bà ta, nhẹ nhàng nói: “Ông Vinh bận rộn công việc, cô ở nhà vài ngày rồi lại tới đây vài ngày, đi lại hai bên cũng được.”
Trình Uyển gật đầu, khóe môi treo nụ cười dịu dàng: “Ừ, tôi biết, nơi này cũng là một gia đình khác của tôi, nếu tôi ở nhà buồn tôi sẽ tới đây.”
Trình Nguyên Hoa gật đầu.

Ads
';
Advertisement