Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Từ cái này suýt đâm sầm vào Trình Nguyên Hoa, rồi cô bất ngờ phát hiện tiệm mỹ thực Trình Ký chưa khai trương sẽ không cần quá nhiều người, mà Tang Ngu lại là người rảnh rỗi nhất tiệm mỹ thực Trình Ký.
Trình Nguyên Hoa đã nói… Tới ngày khai trương, tất cả chén đĩa đều là anh ta rửa.
Tang Ngu làm vẻ mặt uất ức, ánh mắt cầu xin.
Còn Trình Nguyên Hoa vẫn vô cảm.
Tang Ngu: “…” Quả nhiên anh ta không thể trông chờ vào người phụ nữ không hiểu phong tình như Trình Nguyên Hoa được.
Trình Uyển đi rồi, vợ chồng Dương Lâm đã lớn tuổi, bây giờ trong tiệm mỹ thực Trình Ký không một ai tình nguyện giúp đỡ anh ta cả…
Tang Ngu nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế của mình, bởi vì uống canh dưỡng nhan trắng da một thời gian dài, anh ta cảm thấy bản thân càng xinh đẹp hơn, đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện dùng bàn tay xinh đẹp này làm việc.
Tang Ngu uất ức quay người đi xuống bếp.
Sư Huyền cực kỳ đắc ý: “Được! Miệng của cô ghê thật!”
Trình Nguyên Hoa lập tức liếc anh ta, đầy lạnh lùng.
Sư Huyền rụt cổ, lập tức nói:
“Tôi đi vớt cá!”
Trình Uyển đi rồi, nhoáng cái đã tới mùng tám tháng giêng, hôm nay, Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội đã quay lại.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ quà tặng của nhà họ Lưu tới, vừa đến nơi đã kêu gào thảm thiết đòi ăn món mới và lẩu của tiệm mỹ thực Trình Ký.
Còn đám người Trình Nguyên Hoa đang mở quà.
Năm qua nhà họ Lưu đã ăn ở tiệm mỹ thực Trình Ký không ít lần, tuy lần nào cũng trả tiền nhưng dù sao cũng đã qua chiết khấu, huống chi họ cũng biết món ăn ở tiệm mỹ thực Trình Ký khó mua tới mức nào.
Bây giờ quan hệ giữa hai nhà không tệ, túi lớn túi nhỏ Lưu Toàn Phúc và Lưu Toàn Bội xách tới đều là cho bọn họ.
Đương nhiên, Trình Nguyên Hoa được nhiều nhất.
Nguyên liệu nấu ăn có hai bao lớn, bên trong có một ít tùng nhung dại, đông trùng hạ thảo còn có một ít nấm dại và đồ khô ăn cực ngon.
Ngoài ra còn có hai cái hộp trông rất đẹp.
Trình Nguyên Hoa mở ra xem thử, trong hộp đầu tiên đặt một dây chuyền ngọc bình an.
Lưu Toàn Bội giải thích: “Sư phụ Nguyên Hoa, đây là quà mẹ tôi tặng cô, năm trước bà ăn canh dưỡng sinh một thời gian, bây giờ sức khỏe rất tốt, hận không thể tôn sùng cô, đây là dây chuyền bình an bà cầu cho cô.”
Đã dùng chữ cầu, hiển nhiên thứ này không dễ có được.
Một cái hộp khác để một sợi dây chuyền phỉ thúy rất đẹp, chế tác vô cùng tinh xảo, cô gái trẻ tuổi đeo rất đẹp.
Trình Nguyên Hoa không hiểu biết quá nhiều về ngọc, nhưng ít nhiều vẫn biết một chút, nhìn màu xanh lục đậm và óng ả thế này đã biết là ngọc lục bảo cao cấp, giá cả khỏi cần phải nói.
“Đây cũng là mẹ cô tặng sao?” Trình Nguyên Hoa tò mò hỏi.
Lưu Toàn Bội lắc đầu: “Là bà nội tôi cho cô, ngày nào bà nội cũng ngóng trông cô rảnh rỗi tới nhà chơi.”
“Được, sau này tôi rảnh sẽ đến nhà thăm bà.” Trình Nguyên Hoa an tâm nhận món quà.
Quà tặng của Lưu Cẩm Vinh, cũng là ba của Lưu Toàn Phúc rất thực tế, đó là hai bao nguyên liệu đầy ắp, cùng là đầu bếp, quà tặng luôn hướng tới bếp.
Cũng chỉ có phụ nữ mới nghĩ tới việc tặng đồ trang sức.
Hai vợ chồng Dương Lâm, mỗi người cũng đều nhận được quà tặng vừa có giá trị vừa tri kỷ.
Những người khác cũng mở quà của mình, quà họ nhận được không phải đồ gì đáng giá, là quà kỷ niệm chỉ quê nhà mới có, ở những nơi khác rất khó kiếm.
Không thể không nói, lần này nhà họ Lưu lựa quà rất tri kỷ.
Đám người như Sư Huyên thiếu tiền sao?
Món quà không đáng giá, nhưng là quà kỷ niệm quý ở tấm lòng là món quà thích hợp nhất.
Nhà họ có ơn nghĩa qua lại với Trình Nguyên Hoa, tặng gì cũng phù hợp, nhưng nếu quà tặng cho những người khác quá đắt, người nhận quà sẽ cảm thấy không vui.
Cho nên thật sự phải khen nhà họ Lưu rất biết tặng quà.
Trình Nguyên Hoa cất quà tặng, rồi đón tiếp họ ăn cơm chiều.

Ads
';
Advertisement