Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Cửa mở ra, một người đàn ông đẹp trai mà xa lạ đứng bên trong: “Anh là ai?”
Diệp Dư Chiêu: “?” Ai đây?
Anh cau mày, lạnh giọng nói: “Bạn của bà chủ, cho tôi vào.”
Nhiễm Lệ là một người cố chấp, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký có thể bị đủ thể loại người từ đủ khắp nơi trong thành phố gõ cửa, tất cả đều đến vì mục đích ăn uống.
Có vài người thật sự không biết là cần phải hẹn trước, nhưng cũng có người lại giả vờ không biết, dù sao thì họ tới cũng tới rồi, cho dù bọn họ có nói phải có hẹn từ trước thì cũng không chịu bỏ cuộc, nhất quyết muốn đi vào.
Trình Nguyên Hoa nói loại chuyện này phải đặt quy tắc từ trước, nếu không sau này có người trực tiếp đến tới cửa mà không hẹn trước thì phải làm sao?
Gần đây trời lạnh lại hay có tuyết rơi.
Khách hàng tới rồi mà không được vào nên rất tức giận, cho nên bây giờ người đứng mở cửa chính là Nhiễm Lệ vóc người cao lớn này đây.
Nhiễm Lệ cau mày: “Anh đợi chút, tôi kêu bà chủ ra đây xác nhận.”
Anh ta đóng cửa lại cái rầm.
Diệp Dư Chiêu bị chặn lại ở cửa: “…” ???
Mặt mày anh đờ đẫn y chang Hoàng Thượng, trừng mắt nhìn cánh cửa với vẻ không thể nào tin nổi.
Đến lúc cửa mở ra lần nữa, Trình Nguyên Hoa cũng đứng ở trong.
Hai mắt cô sáng rực lên, lao qua như thể muốn ôm anh một cái thật chặt.
Tai Diệp Dư Chiêu đỏ lên, trong lòng thấy hơi ngượng ngùng.
Quả nhiên là Nguyên Hoa rất nhớ anh!
Ôm nhau ở nơi đông người, đúng là có hơi… ngại một xíu.
Nhưng anh vẫn dang hai tay ra theo bản năng, tay anh vừa mới buông lỏng, Hoàng Thượng trong lòng đã bắt đầu giãy dụa.
“Hoàng Thượng…” Trình Nguyên Hoa dừng lại trước mặt Diệp Dư Chiêu, vươn tay ra.
Hoàng Thượng đang ở trong tay Diệp Dư Chiêu chủ động nhảy vào lòng Trình Nguyên Hoa.
Mới chỉ một hai tháng trôi qua mà nó đã lớn hơn không ít, Trình Nguyên Hoa rất đau lòng khi nó ở bên ngoài, ngày nào cũng gửi đồ ăn ngon tới đoàn làm phim.
Chính vì vậy con chó nhỏ này đúng là lớn hơn không ít, Trình Nguyên Hoa đón nó theo thói quen, kết quả là bị nó dùng sức bổ nhào vào khiến cô phải lùi về sau.
“Á…” Cô hoảng sợ kêu lên.
Diệp Dư Chiêu vừa mới vươn tay ra, ai dè Nhiễm Lệ đã đỡ được lưng Trình Nguyên Hoa rồi.
Tuyết bay lả tả đầy trời.
Người đàn ông vừa cao lớn đôn hậu, một tay ôm trọn cả người đẹp lẫn chó nhỏ vào lòng, anh ta cúi đầu nhìn cô, kết hợp với khung cảnh tuyết rơi ngập trời…
Thật là một cảnh sắc lãng mạn!
“Ken két…”
Trong bầu không khí yên tĩnh đó, âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Diệp Dư Chiêu vang lên cực kỳ rõ ràng.
Anh chỉ mới đi có nửa tháng, sao vừa mới quay về mà Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã có thay đổi lớn đến như vậy!
Tên đàn ông mới tới này là ai?
Sao còn dám động tay động chân với bà chủ Trình nữa!
Sau khi được Nhiễm Lệ đón lấy, Trình Nguyên Hoa ngẩn người, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần, Diệp Dư Chiêu đã vươn tay xách cô ra: “Cô cẩn thận một chút…”
Anh rất muốn phê bình Trình Nguyên Hoa, nhưng vừa mới nhìn cô, ngay cả một câu nói nặng lời anh cũng không cách nào nói ra được.
Vì thế Diệp Dư Chiêu chỉ có thể dùng ánh mắt nghiêm khắc mà tức giận nhắm ngay vào Hoàng Thượng, lạnh lùng mở miệng nói: “Bản thân mày nặng tới mức nào mà mày còn không biết hả? Cũng chẳng phải nhỏ nhắn gì cỡ như bàn tay nửa, thế mà còn bổ nhào vào người ta, nếu chủ của mày có sứt mẻ chỗ nào thì lập tức hầm mày thành nồi lẩu ăn!”
“Gâu gâu…”
“Cãi lại cũng vô dụng, khấu trừ ba tháng bún chua cay!”
“Gâu gâu ẳng…”
“Phụt…” Trình Nguyên Hoa nở nụ cười, cô liếc Diệp Dư Chiêu một cái, nói: “Anh so đo tị nạnh gì với một con chó chứ, ngoài này lạnh lắm, mau vào trong đi.”
Từ ngày khai trương cửa tiệm Trình Nguyên Hoa đã quen biết Diệp Dư Chiêu, đối phương dù đã ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký lâu như vậy nhưng vẫn rất quan tâm chiếu cố cửa tiệm, có yêu cầu ý kiến gì đều có thể trực tiếp đến tìm anh.

Ads
';
Advertisement