Một người đàn ông hữu ích không nói lời thừa như vậy, Trình Nguyên Hoa rất hài lòng.
Bởi vậy cô đối xử với Diệp Dư Chiêu vô cùng tuỳ tiện, nhưng loại tuỳ tiện này không phải là có hay không có cũng được, mà là đã xem anh thành người một nhà.
Cô nói vậy với Diệp Dư Chiêu xong thì ôm Hoàng Thượng xoay người nói với Nhiễm Lệ: “Nhiễm Lệ, cảm ơn cậu vì chuyện vừa rồi, người này là Diệp Dư Chiêu, bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể đi vào cửa tiệm.”
Nói xong, Trình Nguyên Hoa ôm Hoàng Thượng đi vào nhà.
Nhiễm Lệ gãi đầu, đáp một tiếng: “À, được.”
Sau đó tầm mắt anh ta nhìn về phía Diệp Dư Chiêu, vừa lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của đối phương.
Nhiễm Lệ: “…” Không biết vì lí do gì, anh ta luôn cảm thấy hình như vị này không thích mình cho lắm?
Quên đi, anh ta cũng lười chào hỏi.
Vì vậy Nhiễm Lệ đuổi theo Trình Nguyên Hoa vào bên trong, miệng nói: “Sư phụ Nguyên Hoa, trước đây chị có bảo…”
m thanh càng lúc càng xa.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Sắc mặt xanh lè của anh càng nổi bật lên giữa nền tuyết trắng.
Lúc Diệp Dư Chiêu bước vào bên trong, Từ Tú Uyển rót cho anh một cốc nước ấm, nói với vẻ mặt rất đau lòng: “Đứa nhỏ đáng thương, ở bên ngoài lạnh đến nỗi tái xanh hết cả mặt rồi!”
Diệp Dư Chiêu: “…” Xanh này không phải vì lạnh.
Anh ho khan một tiếng, khoé miệng kéo thành một nụ cười rất tươi: “Cảm ơn bà, cháu không sao, đợi một lát nữa là ổn thôi.”
“Vậy cháu phải chú ý cơ thể!” Từ Tú Uyển lại dặn dò thêm một câu.
Đàn ông trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký nhiều như vậy, Từ Tú Uyển vẫn hài lòng với Diệp Dư Chiêu nhất.
Bà cụ dặn dò thêm hai câu nữa rồi mới rời đi, Diệp Dư Chiêu lập tức túm lấy Lưu Toàn Phúc.
Lưu Toàn Phúc đi qua, không hiểu ra sao: “Làm gì vậy?”
Diệp Dư Chiêu hạ giọng, mắt nhìn Nhiễm Lệ đang xử lý nguyên liệu nấu ăn cách đó không xa, giọng nói lạnh như băng: “Đó là ai?”
Lưu Toàn Phúc nhìn theo tầm mắt anh, sau đó như thể vừa mới bừng tỉnh: “À, anh nói cậu ta à, cậu ta là…”
Lưu Toàn Phúc mới nói được mấy câu đã túm gọn lại được thân phận của Nhiễm Lệ, từ lai lịch cho tới đãi ngộ của anh ta ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, đều nói hết cho Diệp Dư Chiêu.
“Bao ăn bao ở, còn phát tiền lương?” Diệp Dư Chiêu nhíu mày.
Đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thật sự rất đáng giá, có thể làm việc ở đây, đồ ăn mỗi ngày đã có mức giá cao trên trời rồi, bởi vậy Trình Nguyên Hoa rất ít khi trả lương cho người ta.
Trả lương thì cũng có, ví dụ như việc ông Lý và Châu Đại Phát được thuê, đều là đóng gói một phần đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, hoặc là được đi cửa sau vào mua trực tiếp, nhưng chưa hề tồn tại cái kiểu ngày nào cũng ăn ngay bên cạnh như thế.
Bởi vậy ông Lý và Chu Đại Phát thường xuyên qua đây giúp đỡ, còn cảm thấy họ đang chiếm hời của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Dưới loại tình huống này mà Nhiễm Lệ lại được bao ăn bao ở còn được trả tiền lương, đúng là ảo.
Việc Diệp Dư Chiêu sốc và không thể nào tin nổi, dù sao cũng hợp lý.
Mặt mày Lưu Toàn Phúc lộ vẻ “Anh không hiểu đâu”, khoát tay rồi tấm tắc mấy tiếng: “Anh không biết đó thôi, tên nhóc Nhiễm Lệ này thực sự rất đáng tiền lương, một mình cậu ta cân được khối lượng việc của ba người mà không hề mệt mỏi. Đương nhiên, lí do quan trọng nhất chính là cậu ta có khả năng giúp đỡ sư phụ trong phòng bếp!”
Từ khi có Nhiễm Lệ, đúng là Trình Nguyên Hoa thoải mái hơn hẳn.
Đến cả Lưu Toàn Phúc cũng phải thừa nhận từ ngày có tên nhóc này, mọi người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ai cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diệp Dư Chiêu rơi vào trầm tư.
Lưu Toàn Phúc còn nói thêm: “Nếu không phải tên Nhiễm Lệ này ăn hơi nhiều, có khi sư phụ còn định tăng lương ấy chứ!”
Một người Nhiễm Lệ đổi được ba người khác, thật sự là của báu đó!
Nếu không phải một mình anh ta có thể ăn bằng ba người cộng lại, việc Trình Nguyên Hoa trả lương cao cũng không phải là nói quá.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất