Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Mà Nhiễm Lệ này lại trực tiếp bê lên được, thậm chí còn di chuyển vị trí của nó…
Nhiễm Lệ buông cái bàn ra, cười đến là ngây ngô: “Khà khà khà, được rồi.”
Trình Nguyên Hoa lặng lẽ nâng tay lên, khép cái miệng vừa mới há ra, nói một câu:
“Nhiễm Lệ à, tiệm của bọn tôi đang thiếu người, nếu không thì cậu cứ ở lại đây lâu dài đi, bao ăn bao ở còn phát lương nữa, khi nào muốn đi thì đi, muốn làm không?”
Nhiễm Lệ trở thành nhân viên mới của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Nhân viên mới này vừa đẹp trai, vừa ngoan ngoãn nghe lời lại còn biết việc, một người mà cân được khối lượng việc của tận ba người.
Vừa có thể đón tiếp khách hàng ở trước cửa, đồng thời còn có thể ngăn cản vài khách hàng có mưu đồ xông vào cửa tiệm, vừa có thể xuống phòng bếp giúp đỡ Trình Nguyên Hoa, tuy tay nghề nấu ăn vẫn chưa đủ nhưng làm mấy việc lặt vặt thì vẫn dư dả.
Có một nhân viên như vậy đúng là rất tốt, chỉ là… một người này có thể ăn được suất cơm dành cho ba người.
Là suất dành cho ba người đàn ông!
Ngày đầu tiên anh ta tới, Trình Nguyên Hoa nghĩ anh ta trèo núi lội sông chắc cũng mệt nên mới ăn nhiều vậy, nhưng mà qua ngày hôm sau Trình Nguyên Hoa lập tức phát hiện…
Thật sự là bình thường anh ta cũng ăn nhiều như thế!
Mỗi lần đám người Trình Nguyên Hoa khiếp sợ nhìn anh ta, anh ta sẽ lúng túng buông bát xuống, hỏi một câu: “Tôi… tôi ăn nhiều lắm à?”
Vẻ ngoài đẹp trai lại ra sức làm việc, hơn nữa cảnh đời còn rất thảm, không phải là chỉ ăn một chút thôi sao?
Vừa thấy dáng vẻ này của anh ta, Trình Nguyên Hoa nở một nụ cười theo bản năng: “Ăn đi, thích ăn gì thì ăn nấy, còn nhiều lắm!”
Vì vậy, Nhiễm Lệ thỏa mãn ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, sống một cuộc đời “vừa lòng đẹp ý”.
Ngày ba mươi mốt tháng mười hai, ngày cuối cùng của tháng, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh.
Đáng lẽ Hoàng Thượng đã được đưa trở về sau đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, hôm nay vừa chính thức hơ khô thẻ tre, Sư Huyền giúp nó nhận tiền lì xì, sau đó lập tức đưa cho Diệp Dư Chiêu giúp mang nó về.
Về phần Sư Huyền, anh ta còn phải ở lại bổ sung cảnh quay.
Chó con được hơ khô thẻ tre, chứ mấy diễn viên bọn họ vẫn phải tiếp tục quay.
Sư Huyền không đi được, chỉ có thể để Diệp Dư Chiêu mang nó tới đây.
Nhưng mà kể từ sau đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, Diệp Dư Chiêu vẫn chưa hề qua đây.
Đã cuối năm rồi, hơn nữa gần đây bọn họ còn có một hạng mục quốc tế, Diệp Dư Chiêu phải đích thân chủ trì, ra nước ngoài tận mười ngày qua.
Hôm nay mới có lịch trống để về, chuyện đầu tiên anh làm sau khi trở về không phải là về nhà, cũng không phải đến công ty, mà là bảo Trình Nguyên Hoa làm cho anh một bàn cơm, an ủi cái dạ dày bị thương đã non nửa tháng nay.
“Tối nay rồi về.” Diệp Dư Chiêu nhàn nhạt nói.
Ở đầu bên kia điện thoại, giọng ông Diệp vang lên nghe sạch sẽ lưu loát: “Ừm, đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Diệp Dư Chiêu chưa kịp nói gì, ở đầu bên kia lại vang lên giọng của bà Diệp: “Nếu muộn quá thì đừng về nữa, hôm nay tuyết rơi, đi đường cũng không an toàn mấy.”
Ông Diệp: “Dù sao ở lại đó luôn cũng không thành vấn đề!”
Ông cụ Diệp: “Nếu con bé Trình chịu giữ thì cứ ở lại đó đi, nhà chúng ta rất văn minh tiến bộ. Nhưng Diệp Dư Chiêu cháu phải có chừng có mực, phải tôn trọng con gái nhà người ta.”
“Khụ khụ khụ.” Diệp Dư Chiêu không được tự nhiên mà ho khan mấy tiếng, hai má hơi đỏ lên.
Anh trả lời một tiếng rồi cúp điện thoại, chỉ là trong lòng cũng nghĩ, bà chủ Trình… chắc là cũng nhớ anh nhỉ?
Diệp Dư Chiêu ôm Hoàng Thượng trong lòng, gõ cánh cổng lớn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Hôm nay tuyết rơi, Diệp Dư Chiêu giấu Hoàng Thượng trong lòng mình, ánh mắt tràn đầy mong chờ và nhớ nhung.
Thật sự là không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần ở xa một chút là anh lại thấy nhớ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, mà không chỉ có nhớ đồ ăn ở đây, còn thấy nhớ cả… Trình Nguyên Hoa.

Ads
';
Advertisement