Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Nói vào điểm chính.” Ngô Trung Tuyền vuốt vuốt chòm râu, không kiên nhẫn nói.
“Tôi muốn xin ông khám bệnh cho một người bạn của tôi!” Vương Ký lập tức nói.
Ngô Trung Tuyền trả lời: “Đã biết.”
Sau đó cứ thế đứng lên, bưng tô đi.
Cứ đi như thế…
Không hề nói là có thể, cũng không có nói là không được.
Điều này khiến cho Vương Ký ngơ ngác, trong tầm mắt của anh ta, bóng lưng của Ngô Trung Tuyền đã biến mất không thấy nữa, anh ta lại quay về phía Sư Huyền, mờ mịt nói: “Vậy là ông ấy đồng ý hay không đồng ý thế?”
Sư Huyền cũng không biết Ngô Trung Tuyền có ý gì, lập tức nói: “Mặc kệ ông ta có đồng ý hay không, không phải còn hai ngày nữa là đến đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực sao, cậu lại đi năn nỉ một chút, nếu thật sự không được thì nhờ bà chủ Trình giúp cậu!”
Người này ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, chắc chắn là có quan hệ không tồi với Trình Nguyên Hoa, nếu như Trình Nguyên Hoa đồng ý mở miệng, đối phương nhất định sẽ nể mặt hơn một chút.
Vương Ký gật gật đầu, trước mắt chỉ có cách này thôi.
Sư Huyền còn nói: “Tôi nói cậu cũng thật đúng là, lúc phát hiện ra người này chính là khách của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, nên khách sáo với ông ta một chút chứ, bằng không ông ta cũng không cho cậu nhìn sắc mặt như bây giờ…”
Cũng không phải, lúc nhận ra đối phương là người mà Trình Nguyên Hoa mời ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cho dù Vương Ký mời ông ta bún chua cay, thì xem mặt mũi tô bún chua cay ấy, đối phương cũng không cho Vương Ký sắc mặt tốt.
Mặt mũi Vương Kỹ tràn đầy ảo não, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ cũng không thể thay đổi được gì.
Huống hồ vừa rồi là anh ta quá sốt ruột, sau đó cũng bởi vì tâm trạng không tốt nên đã khiêu khích với ông ta, khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
Anh ta không nhịn được nói với Sư Huyền: “Không phải tôi nói chứ, bà chủ Trình rốt cuộc là ai vậy? Nhiều người đến cửa tiệm này như vậy, người nào cũng không đơn giản, một ông lão bình thương ấy vậy mà lại là thần y…”
Còn có Trịnh Uyển khiêm tốn dịu dàng kia nữa, vốn dĩ cho rằng người đó có lai lịch đơn giản, không nghĩ tới… Chồng của bà ta lại là ông Vinh.
Cái Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này, đúng là… nơi hội tụ toàn người tài.
Sư Huyền lắc đầu, đứng dậy, thu dọn bát đũa.
Trong phòng bếp.
Trình Nguyên Hoa nhìn hai người đàn ông đẹp trai đã rửa xong bát đĩa, cảm thán một câu: “Hóa ra hai người trong mấy việc này đều là cao thủ nha, dáng người thì đẹp trai, cũng có thể xuống được phòng bếp, sau này ai làm vợ của hai người thì thật có phúc nha!”
Nghe được lời khích lệ, hai người đều vui vẻ.
Lại chú ý thấy ở bên cạnh còn có một người không thích, cũng được khen ngợi như vậy, mà mặt lại lập tức kéo xuống.
Lúc này Sư Huyền và Vương Ký bước vào.
“Ai nha, đã rửa xong rồi sao? Ở đây còn hai cái nữa này, rửa cùng luôn nào!” Mặt mũi Sư Huyền tràn đầy ý cười, như một chuyện đương nhiên mà đưa bát đũa ra.
Anh ta đưa tới trước mặt Mạc Nguyên, đối phương sâu kín mà nhìn anh ta một cái.
Sư Huyền: “…”
Anh ta lại rút tay về đổi phương hướng, còn chưa đưa đến trước mặt Diệp Dư Chiêu, ánh mắt sắc lạnh như đao của đối phương liền phóng lại đây.
Sư Huyền: “…Được rồi, để tôi tự rửa đi.”
Trình Nguyên Hoa đã ôm Hoàng Thượng ở trên tay, cũng không phản ứng tới kiện cáo giữa bọn họ.
Sau khi khắc phục hậu quả mọi chuyện thật tốt, Mạc Nguyên lên tiếng chào Trình Nguyên Hoa: “Nguyên Hoa, vậy tôi đi đây, lời đề nghị ngày hôm nay mong cô có thể suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc nào lời đề nghị này cũng còn hiệu lực.”
Nói xong, cậu ta lập tức rời đi, để lại bóng lưng tiêu sái mà ung dung.
Bởi vì muốn phân cao thấp với Diệp Dư Chiêu, cậu ta mới đổi giọng gọi “Nguyên Hoa”, cũng chưa có sửa lại.
Còn ở bên cạnh, lỗ tai Diệp Dư Chiêu giật giật, hỏi: “Đề nghị gì?”
Lúc đó anh còn chưa tới, Trình Nguyên Hoa và Mạc Nguyên đã nói chuyện được một lúc, là có liên quan đến đề nghị trong lời mà cậu ta vừa mới nói sao?

Ads
';
Advertisement