“Diễn viên.” Sư Huyền bình tĩnh mở miệng.
Ngô Trung Tuyền thấy có chút cay, bưng cốc nước ở bên cạnh lên uống hai miếng: “Không trách tôi lại thấy cậu có chút quen mắt, có lẽ là cũng gặp cậu ở đâu rồi.”
Sư Huyền cười, ở dưới chân, Hoàng Thượng vẫn còn như đang năn nỉ.
Anh ta bèn gắp lấy vài sợi bún chua cay, đặt một chút ở trong lòng bàn tay, cúi người cho Hoàng Thượng ăn.
Hoàng Thượng lập tức hài lòng, sau khi ăn xong một miếng, lập tức ngồi xổm trên mặt đất hà hơi.
Chó nhỏ này sợ cay nha, nhưng lại cũng vô cùng thích ăn bún chua cay.
“Ông Ngô à, sao ông lại biết cửa Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này?” Đến lượt Sư Huyền hỏi Ngô Trung Tuyền.
“Khụ khụ.” Ngô Trung Tuyền không nói tại sao mình lại tới đây, chỉ nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn ở đây để điều dưỡng thân thể cho Trịnh Uyển, đợi sau khi đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực kết thúc sẽ rời đi.”
Ông ta nói xong cũng không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: “Người sống ở trên đời này đều là như vậy, sắp đến lúc đầu bạc mới nhận ra mình đã bỏ qua thật nhiều thứ, mặc dù không có hối hận, nhưng thừa dịp bây giờ còn có thể cầm đũa ăn được, có thể thấy được nhiều món thưởng thức nhiều món, lại có thêm kiến thức.”
Đây là suy nghĩ từ đáy lòng của Ngô Trung Tuyền, cả đời này ông ta cũng chỉ vì hai chữ “Trung y”, mà dốc lòng học tập, nửa đời trước hầu như không đi được đến nơi nào cả, vẫn luôn luôn học tập ở hiệu thuốc.
Sau đó lại bắt đầu đi khắp nơi khám bệnh cho người ta, đợi đến lúc tuổi già, sau khi y thuật đã thành thạo, lại bắt đầu vì có tiếng tăm không tồi, bệnh nhân lại lũ lượt kéo đến rồi rời đi.
Đời này, ông ta trên cơ bản không được nhìn qua cái gọi là phong cảnh, cuộc sống cũng không có quá nhiều trải nghiệm đáng nhớ.
Bây giờ đến khi chân đã nửa bước tiến vào quan tài đến nơi rồi, mới bắt đầu nghĩ đến việc làm gì để có thể khiến cho bản thân vui vẻ, làm sao có thể có nhiều trải nghiệm, thấy nhiều thứ.
Sư Huyền gật gật đầu, lúc trước chính anh ta cũng xoắn xuýt về vấn đề này.
Lúc đó anh ta đã nghĩ, rốt cuộc là quay lại ngành giải trí hay là vẫn nên ở lại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, vì vậy mà anh ta cũng phải rối rắm một phen.
Cũng may là cuối cùng anh ta cũng kiên định với suy nghĩ của mình.
“Đúng nha, nhưng ai cũng có chí riêng của mình. Đời tôi nếu chỉ lo đi thưởng thức phong cảnh, thì đến lúc già, có khi lại hối hận cả một đời, chẳng thể làm nên trò trống gì, sống một đời, tại dòng chảy chầm chậm của lịch sử, vậy mà không để lại một chút vết tích nào, một chuyện ý nghĩa cũng chưa từng làm qua…” Sư Huyền lắc đầu.
“Cũng không phải.” Ngô Trung Tuyền theo đó cảm thán.
Sư Huyền cười cười, nói tiếp: “Cho nên, trong lúc kiên trì tạo nên một chuyện có cảm giác thành công, cũng có thể ngẫu nhiên chậm lại, hưởng thụ cuộc sống…”
Lúc anh ta nói đến chuyện hưởng thụ cuộc sống, gõ gõ tô chứa bún chua cay: “Đây mới là chuyện hạnh phúc nhất.”
Ngô Trung Tuyền sửng sốt một chút, sau đó cười phá lên: “Tên nhóc này nhìn tuổi còn trẻ vậy, mà đã có thể ngộ ra triệt để như vậy! Lại đây, tôi mời cậu một chén.”
Ông ta bưng cái chén lên, bởi vì sợ cay cho nên bên trong đã chuẩn bị sẵn nước sôi rồi.
Sư Huyền bất đắc dĩ, cũng cười nâng chén.
Hai người vừa uống chén nước sôi để nguội, vừa trò chuyện vui vẻ, mãi cho đến khi ăn xong bún chua cay, mới chính thức kết thúc đề tài này.
Mà Vương Ký ở bên cạnh lại ăn rất ít, ánh mắt hoàn toàn đặt ở trên người Ngô Trung Tuyền.
Đến khi Ngô Trung Tuyền ăn xong, ông ta lau miệng, cuối cùng mới liếc mắt về phía Vương Ký, nhíu mày: “Nói đi, nể mặt mũi của Sư Huyền, tôi nghe một chút xem cậu muốn làm gì.”
Vương Kỳ lập tức kích động, ánh mắt như sáng lên, xoa xoa tay, ánh mắt trông mong mà nhìn Ngô Trung Tuyền: “Ông Ngô à, tôi đợi ở nhà của ông hai ngày, nhưng không khéo, ông lại ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, cũng may là chúng ta có duyên, đúng lúc gặp được nhau ở chỗ này…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất