Ông ta đi được vài bước, thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng nói: “Ông lão à, hay là ông ăn một chút đi.”
Là giọng nói của Sư Huyền.
Con ngươi Ngô Trung Tuyền sáng lên, dưới chân lại bước nhanh hơn.
Rất nhanh ông ta đã biến mất trong tầm mắt.
Vương Ký nhún nhún vai: “Cái này căn bản cũng chỉ đủ cho chúng ta ăn, làm gì có nhiều đâu, cậu muốn phân chia cho ông ta một chút, vậy mà ông lão đó còn tức giận bỏ đi? Thật là.”
Sư Huyền lắc đầu, không nói gì.
Vừa rồi anh ta nhìn thấy dáng vẻ ông lão kia khi rời đi, lại đột nhiên nhớ tới ông nội của mình.
Trong tất cả thân thích của anh ta, ông là người duy nhất đối xử thật lòng với anh ta.
Nhưng lại qua đời quá sớm, đến mức chỉ còn lại một khuôn mặt nhăn nheo, vô cùng đáng thương ở trong ký ức.
Hai người cúi đầu tiếp tục chuẩn bị ăn, thì ông già vừa mới đi mất lại đột nhiên quay về, bước chân đi thật nhanh, trên tay còn… cầm một cái bát và một đôi đũa.
A, hóa ra vừa nãy không phải là tức giận không ăn, mà là đi lấy bát đũa…
“Anh chàng đẹp trai, cậu đẹp trai hơn cậu ta, tính tình cũng tốt bụng hơn cậu ta!” Ngô Trung Tuyền cười xán lạn.
Vương Ký: “…”
Cái này khiến anh ta không vui nha, thế là anh ta nói: “Ông lão à, người ta chỉ khách khí một chút thôi, ông lại quay lại thật ư? Vì miếng ăn mà ông phải làm đến mức này sao?”
Ngô Trung Tuyền nghe xong, tay cầm đũa đang vươn ra lại thu về.
Ông ta trừng mắt nhìn Vương Kỳ, thở phì phò nói: “Không ăn thì không ăn, cậu cái người này là loại người gì vậy chứ, làm người phải để lại cho nhau một con đường sống để sau này gặp lại còn dễ nói chuyện! Nhìn cậu là tôi biết không có chút tiền đồ nào rồi!”
Vương Ký: “?”
Anh ta cũng trừng mắt lại với Ngô Trung Tuyền: “Chừa lại một con đường cái gì chứ, hai chúng ta đi ra khỏi cửa này thì cũng chẳng quen biết nhau, ông cũng chẳng phải ông nội của tôi, sao tôi phải nhường nhịn chiều chuộng ông chứ?”
Giọng nói của Ngô Trung Tuyền tức giận vô cùng: “Ngô Trung Tuyền tôi nếu mà có đứa cháu trai như thế này, chắc cũng đã sớm bị làm cho tức chết!”
“Ách, tôi còn…” Câu nói của Vương Ký lập tức dừng lại, mắt trừng to.
Ánh mắt anh ta bây giờ phảng phất như nhìn thấy quỷ vậy, ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô Trung Tuyền.
Sư Huyền cũng sững sờ, sau đó hỏi: “Ngô Trung Tuyền? Ông là người thi đấu Biển Thước ở thành phố B sao?”
Ông lão Ngô nhấc nhấc cằm, vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi chính là Ngô Trung Tuyền ở cuộc so tài Biển Thước, sao? Cậu cũng biết tôi?”
Trên miệng ông ta nói như vậy, trong lòng lại vui sướng đến nở hoa.
Nhìn đi, ông ta cũng là người có tiếng tăm đấy chứ!
Chậc chậc, người này tức giận rồi!
Ở bên cạnh lúc này, Vương Ký giơ nguyên một tô bún chua cay, gằn giọng lên: “Ông à! Mời ông dùng bữa!”
Ngô Trung Tuyền: “…”
Ngô Trung Tuyền cũng không phải một người coi khí tiết là nhất, có lẽ đối với bên ngoài thì có, nhưng đối món ăn mà mình thích, khí tiết cái khỉ gì nữa, từ khi ông ta chủ động đi đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký của đám người này thì chỉ cần “xem bệnh” là biết…
Tiết khí vì ăn đã ném mất không thấy đâu rồi.
Mặc dù biết Vương Ký đột nhiên thay đổi thái độ với ông ta chắc chắn là có gì đó khẩn cầu, nhưng nhìn tô bún chua cay trước mặt này, Ngô Trung Tuyền vẫn ngồi xuống.
Vừa ngồi ăn vừa nói chuyện với Sư Huyền, hoàn toàn không thèm để ý đến Vương Ký.
“Tên nhóc này không tệ, con người có lúc chính là như vậy, không cần thiết phải quá so đo, ăn nhiều mấy ngụm cũng không thể thăng thiên, người khác muốn, cho được một chút thì cho một chút.” Ngô Trung Tuyền giảng giải cho Sư Huyền.
Sư Huyền gật gật đầu, cười như không cười mà nhìn Vương Ký một chút.
Vẻ mặt Vương Ký từ cười nịnh nọt với Ngô Trung Tuyền chuyển sang vẻ mặt cầu khẩn với Diệp Dư Chiêu.
Ngô Trung Tuyền lại hỏi: “Cậu trai này cũng là người nổi tiếng, làm nghề gì vậy?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất