Diệp Dư Chiêu híp mắt, trong ánh mắt mang vài phần nguy hiểm.
Trình Nguyên Hoa bận bịu vuốt vuốt lông Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ở bên cạnh tỏ ra đáng yêu thu hút tất cả sự chú ý của Trình Nguyên Hoa.
Bởi vậy, cô chỉ hững hờ đáp lại: “Cũng không có gì.”
Diệp Dư Chiêu: “…”
Ánh mắt nguy hiểm của anh chuyển lên trên người chó con, Hoàng Thượng rõ ràng đang chơi với chủ nhân vô cùng vui vẻ, không hiểu sao đột nhiên phát lạnh.
Nó dừng một chút, sau đó chúi vào trong lòng chủ nhân, làm ra dáng vẻ “Nhóc đáng thương cầu an ủi”.
“A… Thật là đáng yêu!” Trình Nguyên Hoa nắm chặt tay ôm Hoàng Thượng, cười đến xán lạn.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Tại ngày thứ hai của đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực.
Chú Nam vẫn như cũ dẫn mọi người đến đây vào trước giờ ăn trưa, lần này những đầu bếp càng thêm ngựa quen đường cũ, trực tiếp tiến vào cửa Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, ở trong sân ăn trứng luộc nước trà, có người thì cầm một miếng bánh gato ngồi ngay ở bàn tròn lớn ăn.
Trên bàn cơm, đám người đầu bếp trò chuyện—
“Không thể không thừa nhận, bánh gato của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ăn vô cùng ngon!”
“Cái bánh gato nhỏ này ăn lần đầu tiên thấy vị ngon, đến cái thứ hai cảm nhận kỹ hơn mùi thơm của nó, một lần ăn hết hai chiếc, tuyệt đối không bị ngán!”
“Đúng, tôi vốn dĩ không ăn bánh gato, nhưng hương vị bánh gato của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không thể chê được, không nghĩ tới bà chủ Trình không chỉ làm cơm trưa ngon, mà ngay cả bánh kem cũng vô cùng hấp dẫn!”
“Lúc tôi quay trở về, phải tìm bà chủ Trình mua mấy cái, để mang về cho cháu trai cháu gái của tôi.”
“Lại nói, bánh kem của ông Cốc làm cũng rất ngon, chờ lát nữa có thể giao lưu trao đổi với bà chủ Trình.”
…
Không biết xảy ra chuyện gì vui, ánh mắt của bọn họ đều vui sướng vô cùng, nhưng một câu cũng không có nói.”
Điều này khiến mấy người học trò đi theo đám bọn họ tới đây đều vô cùng kinh ngạc, nghĩ lại…Không lẽ là hôm qua ăn đến vui vẻ như vậy?
Cho nên mới đặc biệt mong chờ hôm nay?
Các đầu bếp trò chuyện rất náo nhiệt, trong đám người, Vương Ký đi theo làm tùy tùng cho Ngô Trung Tuyền.
“Cậu đường đường là một phóng viên có tiếng, làm như vậy không cảm thấy uổng phí nhân tài sao?” Ngô Trung Tuyền liếc anh ta một cái.
Vương Ký lúc này ngồi cùng một chỗ với ông ta, rót nước cho ông ta, lấy bánh ngọt, bóc trứng luộc nước trà cho ông ta… vô cùng ân cần.
Hôm qua ông ta đã tìm Lưu Toàn Phúc hỏi thăm về Vương Ký, biết anh ta là loại phóng viên như thế nào, cũng biết chuyện của Đỉnh Ngự lần trước là do chính anh ta tung ra.
Thành thật mà nói, chỉ riêng chuyện đó thôi, Ngô Trung Tuyền cũng hết sức tán thưởng Vương Ký.
Nếu anh ta không tung ra ngoài mà đem những chứng cứ kia bán cho Đỉnh Ngự thì tuyệt đối có thể thu về một số tiền khiến người khác động tâm.
Nhưng anh ta lại không làm như vậy. Bởi vậy, trong thâm tâm Ngô Trung Tuyền có chút tán thưởng Vương Ký.
Còn chuyện “bún chua cay” mà anh ta nhờ vả tối hôm qua, ông ta thật ra đã ngầm thừa nhận rồi.
Nhưng Vương Ký vẫn chưa biết, còn đang liều mạng lấy lòng, Ngô Trung Tuyền cũng vui vẻ xem chuyện cười.
“Không uổng phí, tuyệt đối không uổng, tôi nào có tài năng gì, có thể phục vụ nhân vật cấp quốc bảo như ngài là vinh hạnh của tôi.” Vương Ký cười híp mắt nói, vẻ mặt lấy lòng.
Ngô Trung Tuyền nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Lúc này, người của Trình Ký bắt đầu mang thức ăn lên.
Người mang thức ăn lên vẫn là Lưu Toàn Bội và Trịnh Uyển. Hôm nay không giống hôm qua, hôm qua là mang lên từng món một, hôm nay mang lên vài món một lúc.
Lưu Toàn Phúc ở bên cạnh dùng thanh âm trong trẻo nói – –
“Món ăn đầu tiên, gà hầm nấm!”
“Món ăn thứ hai, mề gà xào cay!”
“Món ăn thứ ba, thịt kho tàu Trình Ký!”
“Món ăn thứ tư, gà cay!”
Bốn món ăn đều được bày ra trước mặt, mấy vị đầu bếp đều kinh ngạc.
Ông Tần nhịn không được hỏi: “Hôm qua là cá, hôm nay là gà, không lẽ ngày mai vẫn còn món nào đặc biệt được giấu kín đấy chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất