Tầm mắt của Mạc Nguyên chuyển từ phòng bếp ngăn nắp gọn gàng đến gương mặt của Trình Nguyên Hoa. Ngoại từ tài nấu nướng và đồ ăn, đây là lần đầu tiên Mạc Nguyên nghiêm túc ngắm nhìn Trình Nguyên Hoa.
Không thể không thừa nhận rằng, nhìn kiểu gì đi chăng nữa, dù ánh mắt chín chắn nhưng ngoại hình vẫn là một cô nhóc trẻ măng.
Đặc biệt là khi khoác lên mình bộ đồng phục đầu bếp và chiếc mũ cao cao, đáng lẽ có thể trang điểm để trở nên già dặn hơn, nhưng cô lại không dặm phấn tô son nên ngoại hình càng trẻ trung hơn.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng trẻ cũng là trẻ thật.
Độ tuổi như vậy… mà cũng có thể làm ra món ăn sánh ngang với người có tay nghề như cậu ta.
Cậu ta nhìn quá nghiêm túc, ánh mắt nhìn Trình Nguyên Hoa chằm chằm khiến cô không được thoải mái lắm.
Bấy giờ cô mới nhận ra khoảng cách giữa hai người hơi gần nhau quá.
Trình Nguyên Hoa vội vàng lùi ra sau một bước, thế nhưng Mạc Nguyên lại tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Trình Nguyên Hoa: “…” Tư thế này hình như hơi sai sai?
Mạc Nguyên nhìn cô chằm chằm, trịnh trọng mở miệng: “Trình Nguyên Hoa, cô có bằng lòng làm sư muội của tôi không?”
Trình Nguyên Hoa: “Gì cơ?”
Sư muội?!
Lời kịch gì lạ lùng thế?
Mạc Nguyên nghiêm túc nói: “Thiên phú của cô rất cao, ông nội cô cũng xuất thân từ hệ ẩm thực Sơn Đông, nếu cô bái sư phụ tôi làm thầy thì chắc chắn ông nội và cha cô sẽ thông cảm cho cô thôi. Với tài năng thiên bẩm của cô, nhất định có thể đưa hệ ẩm thực Sơn Đông lên một tầm cao mới!”
Lúc nói những câu này, thái độ của Mạc Nguyên rất nghiêm túc, nếu ông cụ Trình và Trình Trường Tây biết Trình Nguyên Hoa bái ông cụ Triệu của Món ngon Triệu Thị làm thầy thì dù nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Dù sao đi chăng nữa thì ông cụ Trình rất sùng bái ông cụ Triệu, với lại Trình Gia theo hệ ẩm thực Sơn Đông, Triệu Gia cũng theo hệ ẩm thực Sơn Đông, đều là ẩm thực của Sơn Đông cả, chung quy đều cùng gốc rễ, vẫn thừa một hệ ẩm thực ấy.
Hồi còn trẻ, ông cụ Triệu không muốn nhận học trò, bây giờ đã đến độ tuổi mà danh tiếng ông cụ lẫy lừng khắp nơi, thế nhưng ông cụ càng không muốn nhận học trò hơn.
Mỗi năm đều có vô số người đến xin xỏ, cuối cùng cũng chẳng có ai bái sư thành công.
Thậm chí xin làm học trò của đệ tử ông cụ cũng cực kỳ khó khăn.
Mấy năm trước, ông cụ Triệu đã tuyên bố rằng mình đóng cửa sư môn, không nhận thêm học trò nào nữa.
Trình Nguyên Hoa cũng biết, một khi Mạc Nguyên đã mở miệng thì chứng tỏ cậu ta có cách khiến ông cụ Triệu nhận Trình Nguyên Hoa làm học trò, hơn nữa còn có cách khiến cô trở thành học trò cuối cùng của ông cụ.
Nhưng mà…
Tại sao cô phải bái ông cụ Triệu làm thầy??
Trình Nguyên Hoa không hề do dự: “Không cần.”
Giọng điệu từ chối rất dứt khoát, nếu ông cụ Trình biết thì có lẽ sẽ đội mồ sống dậy mất.
Mạc Nguyên hơi sửng sốt, ngay sau đó lập tức nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu: “Tại sao lại không? Thiên phú của cô rất cao, Triệu Gia nắm trong tay những kỹ thuật khó như dùng dao, kiểm soát lửa, đó đều là những kỹ thuật mà cô sẽ được học. Hiện tại kiến thức cơ bản của cô đang gây bất lợi cho cô.”
Đây là kết luận mà Mạc Nguyên đúc kết ra được sau buổi quan sát hôm nay, minh chứng tiêu biểu là món cá quế thái lát tái cuối cùng.
Thật ra hương vị món ăn đó của Trình Nguyên Hoa được rất nhiều người ưa chuộng.
Nhưng do kiến thức cơ bản chưa vững vàng nên mới khiến cho hai người cân tài cân sức. Nếu độ dày lát cá của hai người giống nhau, khả năng kiểm soát lửa giống nhau thì chắc chắn Trình Nguyên Hoa sẽ giành được chiến thắng.
Mạc Nguyên vừa dứt lời, Trình Nguyên Hoa nhìn cậu ta bằng ánh mắt nghi hoặc.
Cô có thể cảm nhận được Mạc Nguyên thật lòng, không muốn một đầu bếp có “tài năng trời ban” như cô bị lãng phí, muốn cô được học hỏi bản lĩnh của ông cụ Triệu.
Điều đó là vì muốn tốt cho cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất