Nhưng trường hợp của cô không giống những người khác, hơn nữa mỗi người đều có chí riêng, cô không muốn bái ai làm thầy cả.
“Kiến thức cơ bản của tôi không tốt là điều mà mọi người đều có thể nhận ra. Nhưng hướng đi của tôi không sai đúng không?” Trình Nguyên Hoa hỏi lại.
Cô biết kiến thức cơ bản của mình không chắc chắn, cũng biết kiến thức cơ bản bao la như vậy, cô không thể ngày một ngày hai là học hết được.
Mạc Nguyên: “Không có vấn đề gì…” Kiến thức cơ bản không phải vấn đề lớn, hướng đi không phải vấn đề lớn, hơn nữa năng lực học hỏi của cô rất nhanh.
“Vậy tại sao tôi phải bái sư? Tôi tự mình luyện tập tiếp cũng được mà!” Trình Nguyên Hoa mỉm cười hỏi ngược lại, chớp chớp mắt như thể không hiểu điều mà Mạc Nguyên nói.
Mạc Nguyên bỗng nhiên nghẹn lời.
Cậu ta nghĩ ngợi một lúc, vẫn không bỏ cuộc, nói tiếp: “Thứ có thể học được từ sư phụ tôi là hệ ẩm thực Sơn Đông chính thống…”
“Tôi thích như bây giờ hơn, muốn nấu món gì thì nấu món đấy, chỉ cần tôi vui, khách hàng hài lòng thì không ngại bất cứ hệ ẩm thực nào.” Nụ cười trên môi Trình Nguyên Hoa vẫn rạng rỡ như cũ.
Muốn nấu món gì thì nấu món đó, không tốt hơn sao?
Mạc Nguyên: “…” Ấy thế mà cậu ta lại cảm thấy Trình Nguyên Hoa nói rất có lý!
Thốt nhiên cậu ta không nghĩ ra được lý do nào để khuyên nhủ Trình Nguyên Hoa.
Mà Trình Nguyên Hoa thì đã bắt đầu thu dọn mọi thứ, hôm nay tiếp đón nhiều người nên bây giờ phòng bếp rất bừa bộn.
Mạc Nguyên vươn tay ra: “Tôi giúp cô nhé.”
“Không cần không cần đâu, người đến chơi là khách, anh nghỉ ngơi đi.” Trình Nguyên Hoa xua xua tay, cười nói.
Mạc Nguyên tiến lên, đúng lúc Trình Nguyên Hoa quay người lại, hai người va trúng vào nhau.
Chính lúc này, Diệp Dư Chiêu bước đến cửa phòng bếp.
Vẻ mặt anh sa sầm lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhận ra, nụ cười sượng trân, đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Bên trong phòng bếp, Mạc Nguyên lui về sau một bước, Trình Nguyên Hoa cũng ngửa người ra sau, hai người đều ngơ ngác về chuyện vừa xảy ra.
“Xin lỗi.” Mạc Nguyên nói.
Sau đó cậu ta gượng gạo nở nụ cười.
Ấn tượng của cậu ta về Trình Nguyên Hoa rất tốt, cậu ta không muốn bản thân để lại ấn tượng xấu.
Tầm mắt Trình Nguyên Hoa nhác thấy Diệp Dư Chiêu, hơi ngạc nhiên: “Diệp Dư Chiêu?”
Diệp Dư Chiêu kìm nén sự phẫn nộ dấy lên trong đôi mắt, khóe miệng giật giật, bước vào.
“Có chuyện gì à?” Trình Nguyên Hoa tò mò.
Bây giờ mọi người đều ăn xong rồi, Diệp Dư Chiêu ở lại làm gì chứ?
Diệp Dư Chiêu thản nhiên lên tiếng: “Tôi đến giúp một tay.”
Ánh mắt anh lướt qua chỗ Mạc Nguyên, bổ sung thêm: “Hôm nay sẽ qua đêm ở đây.”
Câu này không đầu không đuôi, khá là mờ ám.
Ở đây? Ngủ ở đâu? Ngủ với ai?
Câu nói này muốn tuyên bố rằng anh và Trình Nguyên Hoa rất thân mật. Lúc nói câu này, ánh mắt anh chú ý đến Mạc Nguyên, xem phản ứng của cậu ta.
Nhưng mà…
Khiến Diệp Dư Chiêu thất vọng rồi.
Mạc Nguyên chẳng có phản ứng gì cả.
Diệp Dư Chiêu: “…” Tên này da mặt dày đến vậy ư??
“Anh đây là?” Diệp Dư Chiêu nhìn về phía Mạc Nguyên, chủ động đánh phủ đầu trước.
Trình Nguyên Hoa đang định lên tiếng thì Mạc Nguyên đã duỗi tay ra: “Tôi tên là Mạc Nguyên, còn anh là?”
Diệp Dư Chiêu nhìn liếc qua tay Mạc Nguyên rồi chầm chậm duỗi bàn tay mảnh khảnh của mình ra, nhàn nhạt nói: “Diệp Dư Chiêu, chào mừng anh đến với tiệm Mỹ Thực Trình Ký. Anh là khách, chuyện trong phòng bếp không cần làm phiền đến anh.”
Giọng điệu hệt như mình là chủ.
Mạc Nguyên mỉm cười: “Không có, chẳng qua tôi có chuyện muốn nói với Trình Nguyên Hoa mà thôi.”
Diệp Dư Chiêu rút tay về, nói bằng giọng lạnh lùng: “Để lần sau rồi nói, trùng hợp tôi cũng có chuyện muốn nói với Nguyên Hoa.”
Một người gọi là Trình Nguyên Hoa, một người gọi là Nguyên Hoa, cuộc tranh chấp diễn ra trong âm thầm.
Mạc Nguyên không đáp lại, cũng không nhúc nhích.
Thế là Diệp Dư Chiêu quay người cầm lấy chiếc đĩa trong tay Trình Nguyên Hoa, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Nghỉ ngơi đi, để tôi làm. Cậu Mạc là khách, sao có thể để cậu ta làm việc chứ?”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất