Có người giơ ngón tay lên: “Suỵt… Đây là chính sư phụ cô bưng ra cho cô đấy, may mà không nhiều lắm. Ăn đi, tối nay sư phụ cô cũng ăn món này, đến nhà người khác làm khách thì đừng kén chọn quá…”
Người không ăn bún chua cay kia thở dài: “Ài, thôi đành vậy.”
Đoàn Giai cũng hơi sửng sốt.
Cô ta cũng chưa ăn món bún chua tay của tiệm Mỹ Thực Trình Ký bao giờ. Thật ra do nguyên liệu làm món bún chua cay này hơi rắc rối nên tiệm Mỹ Thực Trình Ký chưa bán món này bao giờ. Ngoại trừ mọi người trong nhà ra thì chưa có ai từng ăn.
Vì rất tin tưởng tiệm Mỹ Thực Trình Ký nên Đoàn Giai hào hứng bưng bát bún lên bắt đầu ăn.
Vừa mới ăn một miếng thì ánh mắt cô ta sáng bừng lên.
Ấy nhưng cô ta không biết rằng trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người đều đang chế giễu…
“Ha ha ha ha!! Ăn bún chua cay á?”
“Thật trùng hợp, tôi cũng đang ăn bún chua cay nè, không cần phải lặn lội từ xa đến thành phố Bạch Dương nữa rồi!”
“Đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực… ăn món này á?”
“Há há, bình dân quá đi mất!”
“Bún chua cay dầu mỡ lắm, tôi không thích món này đâu, không dụ dỗ được tôi đâu.”
…
Trong phòng phát sóng trực tiếp, mọi người mải chế giễu, nhưng chẳng mấy chốc những người ở phòng ăn bắt đầu thảo luận…
“Oa! Món này ngon quá!”
“Trời ạ, tôi chưa từng ăn món bún chua cay nào ngon như này!”
“Chua quá, mà cũng cay quá, ăn sướng miệng ghê!”
“Tôi không thích rau thơm nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rau thơm ngon như vậy!”
“Shh… Ngon quá!”
…
Một bát bún chua cay không nhiều, chẳng mấy chốc đã ăn xong. Những người ban nãy nghĩ mình sẽ không ăn hết bắt đầu nói…
“Còn nữa không? Cho tôi thêm một bát nữa!”
“Tôi cũng muốn thêm một bát!”
“Cái gì? Hết rồi á?”
“Ơ? Đã hết rồi cơ á!!”
“Đừng mà! Tôi vẫn muốn ăn nữa!!!”
…
Phòng phát sóng trực tiếp của Đoàn Giai: “…”
Trong phòng, thoắt cái đã im phăng phắc, có người chậm rãi gõ chữ…
“Một bát bún chua cay mà ngon như vậy á?”
Có ư?
Thực tế là có chứ.
Thế nên kể cả đầu bếp và những người khác, lúc rời đi đều tấm tắc khen món bún chua cay không dứt miệng.
Bọn họ phải quay về khách sạn ở nội thành, xe khách của Hạ Gia Thịnh sẽ đưa bọn họ về.
Trình Nguyên Hoa không tiễn bọn họ, sau khi tạm biệt, Lưu Toàn Phúc tiễn bọn họ ra đến cửa, còn Trình Nguyên Hoa thì ở trong phòng bếp dọn dẹp.
Trong phòng bếp, bất ngờ xuất hiện thêm một người.
“Mạc Nguyên?” Trình Nguyên Hoa ngạc nhiên: “Anh chưa đi hả?”
Mạc Nguyên: “Tôi thuê nhà trọ.”
…
“Đi thôi, đến nhà trọ nào.” Ông cụ Diệp xoa xoa cái bụng no căng, vẻ mặt hết sức thỏa mãn, cha Diệp ở bên cạnh sợ ông cụ ăn không tiêu nên dìu ông cụ.
Diệp Dư Chiêu lắc đầu: “Mọi người đi trước đi, con đi giúp bà chủ Trình thu dọn phòng bếp, đêm nay con ở bên này.”
“Ái chà chà, mau đi đi.” Ông cụ Diệp làm mặt quỷ trêu chọc cháu trai.
Tai Diệp Dư Chiêu ửng hồng, lập tức xoay người rảo bước đi vào phòng bếp.
Mẹ Diệp cảm thán: “Không thể ngờ Diệp Dư Chiêu cũng sẽ có lúc thẹn thùng… Đúng là nghĩ thông rồi có khác…”
Cha Diệp và ông cụ đều nở nụ cười hiền từ, nhìn bóng lưng của Diệp Dư Chiêu mà nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn.
Diệp Dư Chiêu biết “thẹn thùng” mỉm cười, lâng lâng đi vào phòng bếp.
Sau đó, lúc nhìn thấy rõ ràng, bước chân của anh dừng lại, khóe miệng mỉm cười sượng trân lại ngay lập tức.
Trình Nguyên Hoa ngạc nhiên vì Mạc Nguyên vẫn chưa rời đi, đối phương giải thích rằng cậu ta đã thuê nhà trọ của người dân, đêm nay sẽ ở lại thôn Thang Hòe.
“Sao lại thuê nhà trọ vậy?” Trình Nguyên Hoa ngạc nhiên.
Theo lý mà nói, những vị khách được mời đến đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực đều là khách quý, lịch trình giống nhau, tại sao Mạc Nguyên lại tách ra khỏi đội ngũ như vậy chứ?
Mạc Nguyên nhìn Trình Nguyên Hoa rồi cười nói: “Tôi lười về nội thành, xa quá, tôi không thích đi xe hơi, với lại vừa khéo tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nét ngạc nhiên trên mặt Trình Nguyên Hoa biến thành thắc mắc.
Muốn nói chuyện với cô ư?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất